“Gió lay muôn hướng, lá vẫn nằm yên trong tâm người tỉnh thức.”
“Mây bay không để lại dấu. Nước chảy không mang hình bóng. Tâm an không hỏi: ta đang nổi hay chìm.”
Cuộc đời là một dòng chảy. Không ai có thể đứng mãi ở một chỗ, cũng không ai có thể giữ mãi một trạng thái. Có lúc đời đưa ta đến nơi cao sang, có lúc lại đẩy ta về chốn cơ hàn. Những thăng trầm đó không phải là điều bất thường – mà chính là bản chất vận động của đời sống.
Người học Phật không tìm cách kiểm soát dòng chảy ấy theo ý mình, vì biết rằng cố níu giữ chỉ đem lại khổ đau. Thay vì cưỡng lại con nước, ta học cách bơi theo, nhưng không đánh mất phương hướng – như người chèo thuyền biết cách dùng mái chèo để giữ thăng bằng, dù nước trôi về đâu.
Nhiều người khi rơi vào hoàn cảnh “chìm” liền nghĩ rằng mình đã thất bại. Nhưng đối với người có tuệ giác, mỗi lần chìm chính là một cơ hội để buông xả và học cách thấy rõ lòng mình. Có khi những điều ta cho là bất hạnh, lại giúp ta quay về với đời sống nội tâm, tìm được sự vững chãi thật sự không nằm ở bên ngoài.
Trong khi đó, “nổi” lên cao cũng không phải là thành công tuyệt đối. Nếu ta không đủ tỉnh thức, chính lúc nổi mới dễ sinh ngã mạn, dễ đánh mất mình trong ảo tưởng. Vì thế, dù nổi hay chìm, người tu học đều nên giữ tâm quân bình – biết ơn khi được thuận duyên, bình thản khi gặp nghịch cảnh.
Sống như vậy, ta sẽ thấy rằng: không cần phải cố đi ngược dòng, cũng không cần mong mình mãi trôi xuôi. Điều quan trọng là ta biết mình đang đi đâu và đang mang theo điều gì.
Biến động là điều không thể tránh. Một ngày đẹp trời có thể hóa giông bão chỉ sau một tiếng chuông điện thoại. Một điều tưởng là chắc chắn có thể vụt tan trong chớp mắt. Nhưng khổ đau không đến từ biến động – khổ đau đến từ việc ta để biến động kéo trôi tâm mình.
Người sống tỉnh thức không phải là người không bị hoàn cảnh lay động, mà là người không để mình lạc mất trong sự lay động đó. Tỉnh thức không biến ta thành cứng nhắc, mà giúp ta có được sự mềm dẻo nhưng vững vàng – như cây trúc trước gió: cúi mình theo cơn lốc, nhưng không bật gốc.
Khi dối diện với những biến đổi ngoài tầm kiểm soát, thay vì phản ứng vội vã hay than trách, người tỉnh thức sẽ dừng lại một nhịp – thở vào, thở ra, nhận diện cảm xúc đang khởi lên trong lòng. Sự dừng lại ấy là điểm neo giữa dòng biến động, giúp ta không bị cuốn đi bởi những suy nghĩ tiêu cực, những cảm xúc phản kháng hoặc lo sợ.
Tỉnh thức cũng là khả năng nhìn vào sự việc như chúng đang là, không phóng đại cũng không né tránh. Nhờ đó, ta thấy rõ rằng mọi biến động – dù là thuận hay nghịch – đều là những bài học cho sự trưởng thành tâm linh, đều là cơ hội để quay về với chính mình.
Cuộc đời sẽ tiếp tục chìm nổi. Nhưng nếu có tỉnh thức làm bạn đồng hành, ta sẽ không bị mất mình trong những cơn sóng lớn. Ta sẽ biết cách lặng yên giữa những tiếng ồn, an trú trong từng bước chân, từng hơi thở – dù ngoài kia có đổi thay đến đâu.
Trong các bài học về thiền lời khuyên bạn phải học sống như mặt nước. Mặt nước không tranh hơn kém với sóng, cũng không chống cự gió trời. Nó chỉ lặng lẽ đón nhận – khi thì gợn sóng, lúc thì lặng yên – nhưng dù hình thức đổi thay, bản chất nước vẫn là nước .
Có khi nào bạn ngồi yên bên mặt hồ và nhìn thấy chính mình trong đó? Nếu mặt nước gợn sóng, hình ảnh bạn sẽ méo mó. Chỉ khi nước lặng, mọi thứ mới phản chiếu rõ ràng. Cũng như tâm người – khi vọng động, ta nhìn thế giới qua lăng kính méo mó; khi lặng yên, ta thấy sự vật như chính nó.
Học sống như mặt nước là học cách đón nhận mọi thứ đến và đi, mà không giữ chặt cũng không đẩy ra. Khi vui đến, ta biết đó là nắng ấm thoáng qua. Khi buồn ghé, ta nhận nó như một cơn mưa ngắn. Mọi cảm xúc, mọi biến động đều có thể đi qua, miễn là tâm ta không gồng lên chống lại hay cố níu giữ.
Người sống như mặt nước không vô cảm, mà là người cảm được tất cả, nhưng không bị đồng hóa bởi bất cứ thứ gì. Họ có thể chảy qua sỏi đá, qua khe hẹp, qua nơi tối tăm mà không đánh mất sự trong lành vốn có. Họ có thể ôm cả dòng lũ dữ mà không nổi giận, đón cả nắng hanh mà không héo mòn.
Sống như mặt nước là học được nghệ thuật buông – buông phán xét, buông kỳ vọng, buông cái tôi muốn khống chế mọi điều. Và từ đó, ta mới thực sự tự do. Tự do không phải là tránh được sóng gió, mà là không để sóng gió phá vỡ sự bình an trong lòng.
Buông mà không buông xuôi chính là nguyên tắc sống. Nhiều người khi nghe đến chữ “buông” thường lầm tưởng đó là buông xuôi, đầu hàng, mặc kệ đời trôi dạt tới đâu thì tới. Nhưng trong ánh sáng của chánh niệm, buông không có nghĩa là thờ ơ, mà là buông đi sự bám víu, để lòng nhẹ hơn, tỉnh táo hơn khi đối diện với cuộc đời.
Buông không phải là rút lui khỏi cuộc sống, mà là không bị cuộc sống kéo đi như một chiếc lá trôi theo dòng lũ. Người biết buông là người vẫn bước đi, vẫn chăm sóc từng việc nhỏ, nhưng trong lòng không còn gồng gánh ý niệm “phải được như ý tôi”.
Hãy nhìn một người làm vườn. Họ không thể ra lệnh cho cây phải lớn nhanh, hoa phải nở đúng ý. Nhưng họ tưới nước, chăm bón, giữ đất sạch, rồi buông – để trời đất vận hành theo cách của nó. Buông không giết đi nỗ lực – buông chỉ lấy đi ảo tưởng rằng ta có thể kiểm soát hết mọi thứ.
Buông cũng không đồng nghĩa với vô trách nhiệm. Trái lại, khi không còn bị tâm mong cầu ràng buộc, ta có thể hành động với sự sáng suốt và yêu thương chân thật hơn. Không vì thành – bại mà mù quáng. Không vì khen – chê mà dao động. Ta làm điều cần làm, rồi mỉm cười đón nhận mọi kết quả với trái tim rộng mở.
Thật ra, buông là một hành vi dũng cảm. Nó đòi hỏi sự can đảm để sống mà không cần điều khiển tất cả. Nó cần một cái nhìn sâu – để thấy rằng mọi nắm giữ đều là gốc rễ của khổ đau, và mọi buông bỏ đúng lúc là một cơ hội để tâm mình được chữa lành.
Và như thế, ta có thể buông… mà không buông xuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét