Thứ Năm, 28 tháng 9, 2023

Bia mộ vô danh

 

Hầm mộ ở tầng hầm nhà thờ của Tu viện Westminster nổi tiếng thế giới ở London có một tấm bia mộ nổi tiếng thế giới. Thực ra đây là tấm bia mộ hết sức bình thường. Nó được làm bằng đá granite thô, hình dáng cũng rất bình thường. Xung quanh nó là bia mộ của những người nổi tiếng như Vua George II, Henry III và 20 bia mộ khác của các vị vua cũ của nước Anh, cũng như Newton, Darwin, Charles Dickens và nhiều nhân vật lịch sử đáng chú ý khác. Vì vậy, hầm mộ rất nhỏ, không được chú ý thường xuyên và không có ngày sinh, ngày mất, thậm chí không có lời giới thiệu về chủ nhân cũng như ngôi mộ.

Tấm bia mộ tuy không có tên tuổi nhưng đã trở thành tấm bia mộ nổi tiếng khắp thế giới. Bất cứ khi nào người ta đến thăm nhà thờ Westminster, họ không thể chỉ tôn thờ lăng mộ của các vị vua đã có những chiến công vẻ vang trên khắp thế giới, cũng không chỉ lăng mộ của Dickens, Darwin và những người nổi tiếng khác trên thế giới mà ít ai cũng ngưỡng mộ sự khác thường này, bia mộ của một Giám mục Anh giáo giấu tên. Dòng chữ trên ngôi mộ gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ. Nói chính xác hơn, họ cảm động trước dòng chữ trên bia mộ có khắc đoạn tự này:


"Khi tôi còn trẻ, được tự do và trí tưởng tượng không có giới hạn, tôi đã mơ ước thay đổi thế giới.

Khi tôi lớn lên và khôn ngoan hơn, tôi phát hiện ra rằng thế giới sẽ không thay đổi, vì vậy tôi đã thu hẹp tầm nhìn của mình một chút và quyết định chỉ thay đổi đất nước của mình.

Nhưng nó cũng có vẻ như không thể làm được. Khi bước vào những năm tháng tuổi xế chiều, trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, tôi quyết định chỉ thay đổi gia đình mình, những người thân thiết nhất với tôi,

nhưng than ôi, họ sẽ không làm được điều đó. Và bây giờ, khi nằm trên giường bệnh, tôi chợt nhận ra: nếu tôi chỉ thay đổi bản thân mình trước thì tôi cũng sẽ thay đổi gia đình mình. Từ nguồn cảm hứng và sự động viên của họ, lẽ ra tôi đã có thể cải thiện đất nước của mình và có ai biết được, tôi thậm chí có thể đã thay đổi thế giới.”


unknown

VUỢT LÊN TRÊN CĂN BỆNH HAY SUY TƯ CỦA BẠN


Căn bệnh trầm kha nhất của con người là: hay bị cuốn hút vào trong những suy tư , lo sợ vản vơ ở trong mình.
Đa số chúng ta hoang phí cuộc đời mình trong ngục từ của những suy tưởng không-có-chủ-đích, hay những lo sợ triền miên. Chúng ta chưa từng bao giờ vượt lên trên một cảm nhận hạn hẹp về tự thân - được tạo nên bởi thói quen suy tư ở trong ta và thường bị trói buộc bởi quá khứ.
Ở trong bạn, cũng như trong mỗi con người, có một chiều không gian, chiều tâm thức sâu lắng hơn là những suy tưởng không-có-chủ-đích (trên bề mặt của tâm thức bạn). Đó cũng là tinh chất của chính bạn. Chúng ta có thể gọi tên chiều tâm thức dó: Hiện Hữu, sự có mặt, sự nhận biết, hay thứ Tâm thức khoáng đạt, trong sáng, chưa-bị-trói-buộc . Trong những truyền thống tâm linh cổ điên, cái đó được gọi là Bản chất Thượng Đế hay Phật Tánh  ở trong mỗi người.

Tìm ra được chiều không gian đó sẽ giải thoát bạn, và đời sống của bạn, khỏi những khổ đau mà bạn đã gây ra cho chính mình và những người chung quanh khi “cái Tôi nhỏ bé” - được làm ra bởi trí năng– là tất cả những gì bạn biết về chính mình, điều khiển cuộc đời của bạn. Lòng xót thương, niềm vui, khả năng sáng tạo bất tuyệt, và sự an lạc vững bền ở nội tâm không thể đi vào đời sống của bạn, ngoại trừ qua chiều tâm thức khoáng đạt, trong sáng, chưa-bị-trói-buộc đó.
Nếu bạn chỉ cần nhận thức, không cần phải thường xuyên, rằng những suy-tư-không-có-chủ-đích, những lo sợ vẩn vơ thường phát sinh ở trong bạn chỉ đơn thuần là những suy tư, những cảm xúc, không hơn không kém; nếu bạn có khả năng chứng kiến, và quan sát mà không phê phán những khuôn mẫu phản ứng rất bó buộc trong suy tư hay tình cảm ở trong bạn , khi những phản ứng đó đang xảy ra, thì chiều không gian trong sáng đó đang trở nên rõ nét, và lớn dần lên ở trong bạn. Đó như là một sự nhận biết về cái không gian mà trong đó những ý nghĩ và cảm xúc của bạn được diễn ra. Đó là mộtchiều không gian vô tận ở trong bạn, trong đó những tình huống của cuộc đời bạn  được phơi bày.
Dòng suy tưởng không-có-chủ-đích, những lo sợ tiêu cực, vẩn vơ…của bạn có một quán tính rất mãnh liệt, chúng dễ dàng cuốn phăng bạn đi. Mỗi ý nghĩ, mỗi cảm xúc xảy đến trong bạn thường giả vờ với bạn rằng cảm xúc, hay ý tưởng đó là một điều gì cực kỳ quan trọng đối với bạn. Ý nghĩ hay cảm xúc đó luôn luôn muốn lôi kéo tất cả sự chú tâm của bạn.

Tôi có một thực tập tâm linh mới cho bạn: “Đừng quan trọng hoá những suy tưởng không-chủ-đích, những cảm xúc tiêu cực, lo sợ miên man đó!”

Người ta thường dễ dàng bị trói buộc vào những ngục tù của khái niệm của chính mình! .

Đầu óc của con người, vì luôn luôn muốn biết, muốn hiểu, muốn kiểm soát,…nên thường lầm tưởng rằng ý kiến và quan điểm của mình chính là chân lý. Đầu óc ta luôn luôn nói rằng: “Đây là một chuyện hiển nhiên”. Bạn phải vượt lên trên những loại suy tư, cảm xúc ấy để nhận ra rằng, dù bạn có diễn kịch “đời mình” hay cuộc đời của một ai khác, hoặc phê phán về bất kỳ một tình huống nào,…thì đó cũng chỉ là một quan điểm, không hơn không kém, là một trong muôn ngàn quan điểm khác nhau. Đó chỉ là một mớ của những suy tư ở trong bạn. Ngược lại, thực tại là một toàn thể thống nhất, trong đó tất cả mọi thứ được đan quyện vào nhau, không có một cái gì có thể tồn tại độc lập, riêng lẻ. Suy tư của bạn
cắt xén thực tại - cắt thực tại thành những mảnh vụn rời rạc của khái niệm.
Đầu óc hay khả năng suy tư của bạn là một công cụ khá hữu ích và có nhiêu năng lực, nhưng sự suy tư đó sẽ trở nên rất giới hạn khi nó bắt đầu chiếm hữu toàn bộ con người của bạn, nhất là khi bạn
không nhận ra rằng suy tư chỉ là một phần rất nhỏ của Tâm - bản chất chân thực của bạn .
Sự thông thái không phải là sản phẩm của suy tư. Nhưng đó chính là cái Biết sâu sắc phát sinh từ một hành động đơn thuần là đặt sự chú tâm của mình một cách hoàn toàn vào một người hay một vật. Sự chú tâm chính là sự sáng suốt nguyên sơ, là tự thân của ý thức – là khả năng nhận biết ở trong mình.
Sự chú tâm này làm tan vỡ những biên giới được tạo ra bởi những suy tư, và khái niệm của bạn, từ đó bạn nhận thức rằng không một thứ gì có thể tự mình mà tồn tại được. Sự chú tâm giúp cho chủ thể và đối tượng hòa với nhau trong một trường ý thức thống nhất. Đó là thứ có thể chứa lành sự chia cách ở trong bạn.
Khi nào bạn bị chìm đắm trong những suy tưởng bó buộc, không cưỡng lại được, đó là lúc bạn đang muốn trốn chạy những gì đang hiện diện . Là lúc bạn đang không muốn có mặt ở nơi này. Bây giờ và ở đây.

Chủ nghĩa giáo điều – trong tôn giáo, khoa học,…- được phát sinh bởi niềm tin sai lạc rằng tư tưởng có thể gói trọn được thực tại hay chân lý. Nhưng thực ra, chủ nghĩa giáo điều chỉ là những ngục tù của khái niệm. Và điều kỳ lạ là người ta rất thích những nhà tù đó vì nó cho họ một cảm giác an toàn và một cảm nhận giả tạo về cái gọi là “Tôi biết”.
Không có gì gây khổ đau cho nhân loại hơn là chủ nghĩa giáo điều. Sự thực là không sớm thì muộn, mỗi giáo điều đều đi đến chỗ sụp đổ, vì thực tế phơi bày những sai lầm của giáo điều đó; tuy nhiên ,trừ khi cái sai lầm căn bản của một giáo điêu được nhìn nhận, nếu không thì một giáo điều chỉ được thay bằng một giáo điều khác.
Vậy thì cái sai lầm căn bản này là gì? Đó là tự đồng hoá mình với những suy-tư-không-chủ-đích ở trong mình.
Sự tỉnh thức về tâm linh là sự tỉnh thức khỏi giấc mơ suy tư ở trong mình.
Tầm là chiều không gian rộng lớn hơn những gì ý tưởng ta có thể nắm bắt được. Lúc bạn không còn cả tin vào những gì mình suy nghĩ,đó là lúc bạn bước ra khỏi suy tưởng và thấy rõ rằng: Bạn không phải là phần trí năng hay những suy tư không chủ đích, hoặc những lo sợ liên miên ở trong bạn.
Trí năng của bạn luôn hiện hữu trong một trạng thái “chưa toàn vẹn” và do đó luôn luôn có sự tham  cầu, mong muốn để có thêm một cái gì đó. Cho nên khi bạn tự đồng hoá với trí năng và những suy tư không chủ đích ở trong đầu, bạn sẽ dễ dàng cảm thấy nhàm chán, và bất an. Khi nào tự nhiên bạn cảm thấy nhàm chán có nghĩa là lúc đó trí năng của bạn đang có một nhu cầu được kích thích, hoặc cần
thêm nhiều thức ăn cho thói quen suy tư, và nhu cầu đó đang không được thoả mãn.
Khi bạn cảm thấy nhàm chán, bạn thường thích cầm một cuốn tạp chí lên, gọi một cú điện thoái cho ai đó, bật máy truyền hình hoặc lên mạng, đi mua sắm, hay thông thường chuyển qua nhu yếu thiếu thốn và luôn muốn có thêm một cái gì đó của trí năng thành một nhu yếu của cơ thể và thoả mãn cấp thời cho nó bằng cách tiêu thụ thêm thức ăn vào bụng. Hoặc bạn cứ để cho mình ở trong trạng thái nhàm chán không yên đó và thử quan sát, cảm nhận xem cảm giác nhàm chán và bất an ấy thực ra như thế nào. Khi bạn mang sự chú tâm của mình vào những cảm xúc ở trong mình, bỗng nhiên có một chút không gian và tĩnh lặng quanh nó. Ban đầu thì rất ít,nhưng khi không gian bên trong của bạn lớn dần lên, cảm giác nhàm chán sẽ bắt đầu giảm cường độ và tính quan trọng của nó. Do đó ngay cả sự nhàm chán cũng có thể dạy cho bạn bản chất chân thực của mình, và những gì không phải là mình. 

Bạn khám phá ra rằng một kẻ chán đời không phải là bạn. Sự nhàm chán chỉ là một sự chuyển động của dòng năng lượng đã bị điều kiện hoá ở trong bạn. Bạn không phải là một người giận dữ, buồn bã hay sợ hãi. Sự nhàm chán, giận dữ, buồn bã hay sợ hãi đang có mặt ở trong bạn, nhưng bạn không phải là người duy nhất có vấn đề này. Đó là điều kiện chung của thứ tâm thức của con người đang bị trí
năng điều khiển. Điều cần nhớ là những cảm xúc đó đến rồi đi như mây trên trời.
Nhưng bạn thì không phải là một cái gì đến rồi đi.

“Tôi cảm thấy nhàm chán quá!”. Cái gì ở trong bạn đang nhận ra cảm xúc này?
Bạn chính là nhận thức, là Cái Biết đó, mà không phải là thứ tâm thức đã bị ô nhiễm - tức cảm giác nhàm chán - vừa được bạn nhận biết.

Sự kỳ thị, dù bất kỳ đó là thứ kỳ thị gì, ám chỉ rằng bạn đã đồng hoá mình với đầu óc suy tư. Điều đó có nghĩa là bạn không nhận ra bên kia là một con người nữa, nhưng chỉ còn là khái niệm của bạn về con người đó. Giảm thiểu sự sinh động của một con người xuống thành một khái niệm thì quả thật đó là một hành xử rất thô bạo.

Suy nghĩ, khi không được cắm rễ trong ý thức, sẽ trở thành một cái gì đó chỉ phục vụ cho quyền lợi của cá nhân và có tính băng hoại. Sự tài tình mà thiếu khôn ngoan ở trong ta là điều rất nguy hiểm và tai hại. Nhưng đó là tình trạng hiện thời của đa số người. Thói quen suy tư của chúng ta, khi được khuyếch đại qua khoa học và kỹ thuật, mặc dù tự thân điều đó không tốt mà cũng không xấu, cũng bắt đầu có tính huỷ diệt vì loại suy tư phát sinh từ trong đó không có gốc rễ từ ý thức.
Bước nhảy vọt trong tiến trình phát triển của tâm thức nhân loại là vượt lên trên những suy tư không có-chủ-đích , những lo sợ vẩn vơ ở trong mình. Đây là điều cần thiết nhất trong thời điểm này. Như thế không có nghĩa là chúng ta không cần đến khả năng suy nghĩ nữa, nhưng chỉ là thôi không còn hoàn toàn đồng hoá mình với những suy tư không-có-chủ-đích, hoặc những lo sợ miên man; tức là khi bạn không còn bị ám ảnh, và chiếm hữu bởi loại suy tư vô bổ này nữa
Hãy cảm nhận năng lượng của cơ thể bên trong bạn. Ngay lập tức, những hoạt náo, bận rộn của trí óc bạn sẽ được giảm thiểu và chấm dứt. Hãy cảm nhận năng lượng đó trong tay, chân, bụng và ngực của bạn. Hãy cảm nhận rằng bạn chính là sự sống, sức sống đang làm chuyển động hình hài này.

Từ đó cơ thể bạn sẽ trở thành một cánh cửa, ta có thể nói như vậy, giúp bạn đi vào cảm nhận sự sống động, sâu lắng hơn bên dưới những thay đổi thất thường của cảm xúc và bên dưới những suy tư. Có một sự sống động ở trong bạn mà bạn có thể cảm nhận được với toàn thể con người mình, không chỉ bằng trí năng. Mỗi tế bào đều đang sống trong hiện hữu, trong trạng thái bạn không cần phải suy tư. Nhưng đồng thời, nếu cân suy nghĩ, thì bạn sẽ suy nghĩ. Trí năng vẫn có khả năng hoạt động, và hoạt động rất hiệu quả khi sự thông mình rộng hớn hơn ở trong bạn – cũng chính là bản chất chân thực của bạn - sử dụng trí năng của bạn và bày tỏ sự thông thái qua trí năng đó.
Bạn có thể không nhìn ra phút giây ngắn ngủi trong đó bạn rất có ý thức với những gì đang xảy ra, nhưng không hề suy tư. Điều này có lẽ đã xảy ra một cách tự nhiên và đồng bộ trong đời sống của bạn.
Nhưng lúc đó, bạn có thể đang tham dự vào một hoạt động bằng chân tay, hoặc đang đi băng ngang một căn phòng, hay đứng đợi ở một quầy vé máy bay, và bạn hoàn toàn có mặt đến độ những nhiễu sóng ồn ào của những suy tư ở trong bạn bỗng dưng im bặt, thay vào đó là sự có mặt đầy ý thức. Hoặc bạn bắt gặp mình đang ngẩng đầu nhìn lên một bầu trời đêm đầy tinh tú, hoặc đang lắng nghe một ai đó mà trong đầu bạn, không hề có tiếng nói vang vang – luôn bình phẩm về người này, người khác. Nhận thức của bạn lúc đó trở nên rất trong sáng không còn bị che mờ bởi suy nghĩ, ưu tư.
Đối với trí năng, tất cả những điều này chẳng có ý nghĩa gì đáng kể, vì trí năng của bạn luôn “có những điều khác quan trọng hơn” để nghĩ đến. Đây không phải là một cái gì gợi lên sự chú tâm ở trong bạn, và đó là lý do làm cho bạn không nhận ra rằng bạn có khả năng có mặt với những gì đang thực sự
xảy ra mà không vướng chút suy tư, nghĩ ngợi gì.
Thực ra biến cố này là một điều đáng kể nhất có thể xảy đến với bạn. Vì đó là sự bắt đầu của việc chuyển đổi từ trạng thái suy nghĩ miên man, không có chủ đích sang trạng thái có mặt đầy ý thức với những gì đang xảy ra chung quanh bạn.
Bạn hãy thực tập vẫn giữ cho mình cảm thấy thoải mái trong trạng thái “không biết” về một điều gì.Điều này giúp bạn vượt lên trên những suy tưởng miên man, vì lý trí bạn luôn có nhu yếu muốn kết luận, suy diễn những gì bạn thực không biết. Lý trí của bạn rất sợ hãi khi phải đối diện với một điều gì nó không biết. Do đó, khi bạn có khả năng thư thái với trạng thái không biết, bạn đã vượt lên trên trí năng. Có một sự thông thái, hiểu biết sâu xa ở trong bạn, mà chắc chắn không phải là trạng thái suy nghĩ, ưu tư.
Sáng tạo nghệ thuật, thể thao, khiêu vũ, giáo dục, cố vấn tâm lý - nếu bạn muốn trở nên điều luyện trong một lĩnh vực nào kể trên, hay bất cứ lĩnh vực nào mà bạn yêu thích, thì bạn đừng để cho thói quen suy tư không-chủ-đích của mình dính líu nhiều vào lĩnh vực ấy, hoặc để cho loại suy tư đó chỉ còn là một khía cạnh phụ thuộc mà thôi. Có một năng lực và sự thông minh rộng lớn, vượt trội hơn con người của bạn, nhưng đồng thời cũng chính là bạn, làm chủ và đìêu hành quá trình sáng tạo ở trong bạn. Bạn sẽ không còn sử dụng thói quen suy tư một điêu gì trước khi lấy quyết định ; mà lúc chuyện gì bạn cần làm, sẽ được làm một cách tự nhiên, không bị gò bó, và “bạn” không phải  là người thực hiện những công việc ấy. Thông hiểu đời sống là điều ngược lại với sự kiểm soát. Bạn trở nên hoà điệu với một tâm thức cao hơn. Chính tâm thức đó hành động, hướng dẫn, và làm những công việc cần làm.
Một giây phút hiểm nguy có thể mang lại một sự tắt ngấm tạm thời dòng chảy của những suy tư vẩn vơ và giúp bạn nếm được hương vị của trạng thái có mặt, cảnh giác, và chú tâm.
Chân lý vượt lên trên tất cả những gì trí năng bạn có thể hình dung, lĩnh hội được. Không một tư tưởng nào có thể ghói ghém được sự thật của cuộc tồn sinh. Cùng lắm thì tư tưởng có thể làm “một ngón tay chỉ trăng” , chỉ cho ta nhìn về hướng của Chân lý. Ví dụ, giáo lý “Tất cả là một”  chỉ  là một bảng chỉ đường, mà không phải là Chân lý. Để hiểu được giáo lý này, bạn cần cảm nhận sâu sắc
từ bên trong bạn sự thật mà câu giáo lý này muốn chỉ ra.

Trích trong "Khi Im Lắng Cất Lời" Eckhart tolle

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2023

Đời Người Dài Hay Ngắn? Bài Học Cuộc Sống Đáng Suy Ngẫm

Xin chào các bạn, hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn một bài học cuộc sống mà tôi đã rút ra từ những trải nghiệm của bản thân và những người xung quanh. Đó là câu hỏi "đời người dài hay ngắn?" và cách để sống một cuộc đời hạnh phúc và ý nghĩa.

Hạnh phúc của mỗi người thật rất khó để định nghĩa, rất muôn màu muôn vẻ. Tâm của con người lại còn khó đoán hơn và chúng ta ai cũng có những sự ham muốn. Cho nên trong giáo lý Đạo Phật luôn hứong dẫn và khuyến khích mọi người luyện tập khi "biết đủ" thì cuộc sống của chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn.


Tôi biết nếu các bạn không phải là một người theo đạo Phật, thì bạn sẽ không  hoàn toàn đồng ý với lời dạy này. Nhưng tôi nghĩ rằng "biết đủ" là một trong những bí quyết để sống hạnh phúc và an lạc. Khi chúng ta biết đủ, chúng ta sẽ không bị ám ảnh bởi những tham lam, sân hận, si mê. Chúng ta sẽ biết trân trọng những gì mình có, biết quý mến những người bên cạnh, biết tự tạo ra niềm vui cho bản thân và lan tỏa nó cho người khác.


Chúng ta luôn trăn trở về câu hỏi "đời người dài hay ngắn". Với sự suy nghĩ của tôi thì ngắn hay dài là sự chọn lựa của chúng ta. Một ngày mỗi người đều có chung 24 giờ để làm việc, nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này , nếu biết sử dụng, chúng ta có thể làm được rất nhiều việc hữu ích cho bản thân và mọi người chung quanh. Cho nên ý niệm về sự dài ngắn của một đời người đều do chúng ta làm chủ.


Đôi khi có những cuộc gặp gỡ, phải đến khi vĩnh viễn chia xa mới biết đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng. Có những yêu thương chưa kịp tỏ bày, có những lỗi lầm chưa kịp tha thứ. Chỉ trong một khoảnh khắc bất trắc bất ngờ của số phận, cơ hội gặp lại một người đã là điều không thể nào chạm tới.


Tôi là một phật tử thuần thành nên tôi tin vào nhân quả. Tuy nhiên những người có niềm tin vào các tôn giáo khác thì không tin có luật nhân quả. Luật nhân quả chỉ để chỉ ra rằng nếu chúng ta " gieo nhân nào thì sẽ gặp quả ấy" chỉ để nhắc nhở chúng ta nên sống một cuộc đời tốt đẹp và hướng thiện.

Tôi không muốn tranh luận về sự tồn tại hay không của luật nhân quả, nhưng tôi nghĩ rằng nếu chúng ta sống một cuộc đời có đạo đức, có trách nhiệm, có lòng nhân ái, thì chúng ta sẽ không phải hối tiếc về bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ không phải lo lắng về hậu quả của những hành động sai trái, mà sẽ được hưởng những kết quả tốt đẹp của những hành động thiện lương.

Chỉ cần “biết đủ” thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn, không “biết đủ” thì thấy mình luôn thiếu.“Biết đủ” là một khái niệm gần gũi trong giáo lý Đạo Phật. Nó có nghĩa là biết hài lòng với những gì mình hiện có. Đối với mỗi cá nhân, “biết đủ” có thể có nghĩa là biết hài lòng với những nhu cầu cá nhân nhất định và hài lòng với những gì mình đang có. Tuy nhiên, “biết đủ” và “không có chí tiến thủ” không phải là hai khái niệm hoàn toàn tách biệt. Người biết đủ thường không muốn vất vả chạy theo những lo toan khác nữa. Họ yêu thích cuộc sống hiện tại của mình và không muốn đánh mất chính mình.Họ không bị trói buộc bởi những ham muốn ngoài khả năng của bản thân và không cảm thấy thiếu thốn. “Biết đủ” giúp chúng ta giữ gìn những gì mình đang có và tìm ra hướng giải quyết phù hợp và hoàn hảo nhất. Được vậy, tâm hồn bạn mới thảnh thơi và cuộc đời mới thật nhiều phước lành! Hãy dành nó để “nâng cấp” một bài học cuộc sống cho chính bản thân mình đi! Sẽ tốt hơn nhiều đấy.

Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của tôi. Tôi hy vọng rằng nó sẽ mang lại cho các bạn một góc nhìn mới về cuộc sống và giúp các bạn sống một cuộc đời hạnh phúc và ý nghĩa. Nếu các bạn thấy bài viết hay và có ích, hãy chia sẻ nó với bạn bè và người thân của mình nhé. Chúc các bạn một ngày tốt lành!!


Thiên Lan

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2023

Vì sao khi trưởng thành chúng ta không còn nhiều bạn

 Chắc chắn ai trong số chúng ta cũng đã có rất nhiều bạn bè trong quá trình trưởng thành. Nhưng tại sao càng lớn lên, số lượng bạn bè xung quanh lại càng ít đi. Điều gì đang xảy ra với bạn? Lý do nào khiến tình cảm của các bạn có khoảng cách và ngày càng lớn dần? Dưới đây là 1 vài lý do khiến bạn nhận ra là mình đang ngày càng trở nên ít bạn.


1. Theo thời gian, con người ta thay đổi

Rồi ai cũng sẽ trưởng thành và phát triển theo những hướng khác nhau. Chúng ta rồi cũng dần biết được bản thân mình muốn trở thành người như thế nào và cứ vô thức hướng về những người mà mình cảm thấy có ý nghĩa nhất vào khoảng thời gian đó. Chúng ta dần mất đi những sở thích lúc nhỏ, mất đi sự thân thiết với những người mà chúng ta thường chơi chung - người mà lúc đó ta hay gọi họ là bạn. Chúng ta dần cảm thấy được cuộc sống hối hả, bon chen ngoài xã hội, mỗi người bận rộn cho niềm đam mê của bản thân và rồi khoảng thời gian dành cho nhau dần ngắn lại. Có lẽ, đó là những yếu tố khiến chúng ta bắt đầu cựa mình thay đổi, chúng ta loại bỏ những thứ không phù hợp với mình kể cả những người bạn.

Đây cũng là một trong những lý do khó nói nhất khi mà việc kết thúc tình bạn này, nó chẳng phải lỗi của ai cả. Chúng ta và cả những người bạn đó đơn thuần chỉ là lớn lên và trở thành những người khác.

2. Càng lớn, chúng ta càng có nhiều mối quan hệ hơn

Phải, ngoài bạn bè, chúng ta còn có nhiều mối quan hệ khác như gia đình, người yêu,... Chưa kể, chúng ta còn có rất nhiều kiểu bạn bè. Bạn nối khố, bạn tiểu học, bạn trung học, bạn đại học,... Chúng ta cũng chẳng còn những năm tháng trẻ con chỉ biết mỗi đám bạn chơi cùng ở xóm. Khi mà giờ đây, chúng ta đang ôm đồm quá nhiều thứ thì việc dành thời gian cho những người chúng ta thương yêu, quan trọng đối với chúng ta thật sự là khoảng thời gian đáng trân quý nhất.


3. Tình bạn đôi khi không bằng giá trị thời gian

Xã hội ngày nay, con người sống như một cuộc thi marathon - thời gian chính là kẻ thù truyền kiếp - ta cứ chạy và chạy, vội vàng chẳng còn đủ thời gian quan tâm chăm chút cho từng mối quan hệ của bản thân. Mặc dù rõ ràng thứ chúng ta cần nhất trong cuộc sống này chính là tình cảm, nhưng theo xu thế hiện đại, ta dần trở thành những con người vô cảm, cứ cắm mặt vào những thứ phù phiếm, mạng xã hội, đi tìm những con người hoàn hảo để rồi khi dừng lại nhìn thì chẳng còn thấy ai xung quanh.

4. Chúng ta đã nghĩ bản thân sẽ hạnh phúc hơn khi ở một mình

Rõ ràng trong cuộc sống này, có rất nhiều điều xảy ra để bản thân chúng ta trải nghiệm. Những giả dối, lọc lừa khi ta chán nản về cái gọi là tình cảm chân thật, những người bạn tốt nhất trên đời. Nếu lúc nhỏ, thế giới một mình không có bạn thật kinh khủng, thì lớn hơn, va chạm nhiều hơn, ta sợ hãi với chuyện có nhiều người vây quanh. Ta cần thời gian cho riêng mình, những suy nghĩ của bản thân, một không gian thoải mái một mình. Nhưng ta lại không biết, nếu có thể chia sẻ thời gian của bản thân với người bạn mà ta tin tưởng nhất, đó không phải là điều khiến bản thân hối hận về sau.

5. Sự xung đột xảy ra và khiến mọi người trở nên xa cách

Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, sự bất đồng quan điểm dẫn đến việc cãi nhau là khó tránh khỏi. Tuy nhiên, nó chẳng phải là điều gì lớn lao khi mà chúng ta gặp họ hằng ngày và rõ ràng chúng ta lúc đó không thể nào giận nhau quá một tuần. Nhưng sau khi tốt nghiệp, hiển nhiên rằng, nếu xung đột xảy ra, chúng ta sẽ không phải gặp những người mình không muốn gặp như khi còn đi học nữa. Và vô tình thì một năm đã trôi qua, gặp họ ngoài đường, sau một câu chào xã giao thì cả hai thật sự… chẳng có gì nhiều để nói với nhau nữa. Đó là lúc, chúng ta nhận ra quá nhiều thứ đã biến mất và việc bắt đầu lại từ đầu sẽ có phần kỳ quặc.

Tóm tắt thì có lẽ 5, 10 năm sau, tất cả chúng ta lại sẽ bôn ba khắp nơi vì công việc, quay cuồng với những điều vụn vặt của cuộc sống mà không thể thoát ra. Dù vậy, đừng bao giờ quên chúng ta đã từng có quãng thời gian giản dị và tuyệt vời với những người bạn như thế và tôi luôn cho rằng nếu chúng ta luôn có thể giử lại những người bạn mà chúng ta biết cũng là điều mà nên làm..

Một cách sống có chủ ý hơn

 

Cuộc sống của chúng ta thường trải qua một cách vội vã, gần như là tự động, trôi dạt từ một làn sóng bận rộn mất tập trung sang một làn sóng khác, trôi dạt trong một biển khủng hoảng và thôi thúc. 
Luôn có tiếng ồn và các nhiệm vụ cần phải nhanh chóng hoàn tất, rất nhiều tin nhắn và yêu cầu, đòi hỏi sự chú ý của chúng ta, băt ta phải làm việc đa nhiệm và  tâm trí rải rác khắp nơi. Bản chất của thế giới là hỗn loạn, nhưng nếu chúng ta có thể tìm thấy cho mình một cách làm việc  có chủ ý hơn trong thế giới hỗn loạn thì sao?

Tôi sẽ chia sẻ một số cách mà tôi đã cố gắng thực hiện để di chuyển có chủ ý hơn - Những phương thức này thừong thì không gì mới đối với tôi hay bạn. Chỉ là chúng ta luôn quay lại nhiều lần với phương cách này vì tôi biết rằng chúng rất hữu ích .

Đặt ý định khi bắt đầu một ngày.

Khi bạn bắt đầu ngày mới, hoặc bất kỳ hoạt động có ý nghĩa nào, hãy tự kiểm tra và hỏi ý định chính của bạn trong ngày hoặc hoạt động đó là gì.
Bạn có muốn có mặt nhiều hơn trong giây phút hiện tại? Bạn có muốn hoàn thành nhiệm vụ của bạn ? Bạn có muốn từ bi với những người thân yêu của bạn? Bạn có muốn chấp nhận tập luyện với sự khó chịu và không cần phài tìm đến thoải mái? đây là những câu hỏi bạn nên đặt ra cho bạn khi bắt đầu một ngày mới và nên chỉ dừng lại trong 3 ý định mà bạn cho là quan trọng để giải quyết trong ngày.
khi bạn đã chọn được ba nhiệm vụ quan trọng mà bạn cần giải quyết trong ngày thì hảy gác các việc khác lại và chỉ tập trung vào 3 việc mà bạn chọn cho ngày hôm đó. Như thế bạn sẽ có cảm giác khi thực hiện chúng và những thời gian còn lại trong ngày, bạn sẽ tạo nên một không gian cho những gì mà bạn cho là có ý nghĩa cho cuộc sống của bạn. 

Một công việc tại một thời điểm.

Nếu bạn sẽ viết, hãy đóng tất cả các màn hình khác và chỉ viết. Bạn sẻ tập trung để viết và khi tập trung vào một công việc một cách hoàn toàn như thể công việc này như thể đó là một hành động cuối cùng của bạn trên thế giới này. Bạn sẻ cảm nhận được sự thích thú khi hoàn thành chúng.
 
Bất kỳ các sinh hoạt nào cũng như đang thiền định .

Điều này thực sự giống như trên, mỗi hành động là một cơ hội để được hoàn thành  trong sự tập trung tuyệt đối. Tất cả mọi thứ chúng ta làm đều rất quan trọng như hơi thở , trong sự hiện diện, trong ý thức sâu sắc. Bạn hảy coi mỗi hành động là thiêng liêng, và thực hành chúng như thế.

Tạo thêm không gian.

Thay vì lấp đầy mỗi phút trong ngày như là một khoảng trống, sẽ như thế nào khi có một chút thời gian nghỉ ngơi, yên tĩnh và suy tư? Xu hướng của tôi (giống như nhiều người) là khi hoàn thành một nhiệm vụ và sau đó ngay lập tức khởi động kế tiếp. Khi không có gì để làm, tôi sẽ lấy điện thoại hoặc máy tính của mình và tìm thứ gì đó để đọc, để tìm hiểu, để đáp ứng - một cái gì đó hữu ích. Nhưng thật ra một không gian yên tỉnh cũng hữu ích.. Tạm dừng, và hít thở một hơi. Suy nghĩ về các hoạt động đã diễn ra. Di chuyển có chủ ý trong không gian đó, không nên vội vã đi qua nó.

Hãy im lặng nhiều hơn. 

Những ngày của chúng ta luôn tràn ngập tiếng ồn - nói chuyện, nhắn tin, hòa mình vào thế giới trực tuyến. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cố tình tạo ra một hoặc hai không gian mỗi ngày để im lặng? Điều đó có thể trông giống như một vài buổi thiền, đi dạo trong thiên nhiên, cho ta một thời gian để uống trà và không gì khác ngoài trà, hoặc chỉ dừng lại để ngắm hoàng hôn (không có chụp ảnh). Sự im lặng là chữa lành tâm hồn.

Tạo một thùng chứa cho tin nhắn và sự hỗn loạn khác.

Chúng ta cần trả lời email và tin nhắn, đọc tin tức và bắt kịp mọi thứ. Nhưng sự hỗn loạn này không phải là toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Tạo một thùng chứa cho mỗi hoạt động này: dành 30 phút để trả lời tất cả các email của bạn, 30 phút nữa cho các tin nhắn (có thể 2-3 lần một ngày), v.v. Trong mỗi container, không làm gì ngoài hoạt động đó. Khi bạn thực hiện xong, hãy rời khỏi hoạt động đó cho đến khi bạn cần quay lại với nó một cách có chủ ý.

Đơn giản hóa bằng cách hạn chế hoặc cấm đoán. 

Chúng ta không cần phải luôn ăn  mọi món chiên hay bánh quy của Pháp, hay xem các video trên Youtube. Chúng ta có thể chọn những gì chúng ta muốn trong cuộc sống một cách có chủ ý và những gì chúng ta không muốn (hoặc muốn ít hơn), sau đó đặt giới hạn hoặc cấm hẳn đi. Ví dụ, bạn có thể giới hạn ăn bánh ngọt trong một lần mỗi tuần không? Hay một tháng không uống rượu? Hay chỉ xem video Youtube trong khoảng 1 hay 2 giờ mỗi tối? Những loại giới hạn này giúp chúng ta đơn giản hóa cuộc sống một cách cân nhắc hơn.

Hãy lắng nghe những gì cuộc sống đang kêu gọi bạn làm.

Khi chúng ta ngồi im lặng, cố tình di chuyển vào những không gian mà chúng ta đã tạo ra,  kiểm tra với ý định của chính mình, chúng ta có thể lắng nghe. Lắng nghe cuộc sống, lời gọi của Thượng đế, vũ trụ, bất cứ điều gì bạn muốn lắng nghe và xem những gì đang  kêu gọi bạn làm. Có lẽ nó chỉ là trái tim của riêng bạn. Nhưng bạn có thể được gọi, và nếu bạn lắng nghe, bạn sẽ nghe thấy nó.tuy bạn không phải là hoàn hảo trong mọi công việc nhưng khi bạn thực hành cuộc sống hàng ngày của bạn với những phương thức trên , cuộc sống của bạn sẽ tươi đẹp hơn..

Một phút minh triết

 - Làm thế nào bạn có thể tha thứ người khác?

- Nếu bạn không kết án ai, bạn sẽ không cần tha thứ.


Một đệ tử than phiền về những giới hạn của mình, thiền sư bảo:
- Quả thật, con bị giới hạn. Nhưng con có nhận thấy rằng hôm nay con có thể làm những việc mà cách đây mười lăm năm con nghĩ không thể nào làm được không? Điều gì đã thay đổi?
- Khả năng của con đã thay đổi.
- Không. Chính con.
- Phải chăng giống nhau.
- Không phải. Con nghĩ con thế nào thì con thế đó. Khi suy tư của con thay đổi thì con đã thay đổi.


Ngày kia, một ký giả xin thiền Sư nói ra một đặc điểm của thế giới hiện đại.
thiền sư trả lời không chút do dự:
- Mỗi ngày, người ta càng hiểu biết nhiều về Vũ Trụ nhưng càng ít biết về chính mình.
Và với một nhà thiên văn đang thao thao bất tuyệt với thiền Sư về những kỳ công tuyệt diệu của ngành thiên văn học hiện đại, thiền Sư đột nhiên tuyên bố:

- Trong hàng triệu triệu những vật thể kỳ lạ trong vũ trụ: những lỗ đen, những hành tinhxa xôi, các phóng xạ...nhưng kỳ lạ hơn hết và chắc chắn hơn hết chính là cái tôi!



- Hành động nào cao quí nhất mà người ta có thể làm được?
- Tọa thiền.
Nhưng hiếm khi thấy thiền Sư tọa thiền. Thiền Sư không ngừng làm việc lặt vặt trong nhà hay ngoài đồng, tiếp khách hoặc viết sách và còn đảm đương sổ sách kế toán cho tu viện.
- Nhưng tại sao thầy lại giết thời gian bằng cách làm việc?
- Khi làm việc là muốn nói không thể ngồi để thiền định.



Người vô thần hỏi:
- Có Thượng Đế không?
Thiền Sư đáp:
- Nếu có, chắc chắn không có loại Thượng Đế mà người đời thường nghĩ.
- Ngài muốn ám chỉ ai khi đề cập tới người đời?
- Mọi người.

Địa chỉ của hạnh phúc

 Nếu bạn muốn biết Thượng Ðế, chư Bụt và tất cả các vĩ nhân sống ở đâu thì tôi có thể chỉ cho bạn. Ðây là địa chỉ: Bây giờ và ở đây. Có đủ thứ bạn muốn biết, kể cả khu bưu chính (zip code).


Nếu bạn có thể thở vào thở ra và bước đi với tinh thần "đã về - đã tới - bây giờ - ở đây", thì bạn sẽ thấy mình vững chãi và tự do hơn ngay lập tức. Bạn đã đứng vững được trong hiện tại, ngay tại địa chỉ chính thức của bạn. Không có gì thúc đẩy khiến bạn phải chạy hoặc sợ hãi. Bạn được giải phóng khỏi những lo âu quá khứ. Bạn cũng sẽ không còn bị bế tắc, nghĩ tới những gì chưa xảy ra và những gì bạn không kiểm soát được. Bạn được tự do, không còn mặc cảm phạm lỗi thời quá khứ và cũng không lo lắng về tương lai nữa.

Chỉ khi có tự do người ta mới có hạnh phúc. Số lượng hạnh phúc bạn có tùy thuộc vào số lượng tự do mà bạn có trong tâm. Ðây không phải là tự do chính trị. Tự do là sự vượt thoát khỏi những tiếc nuối, sợ hãi, lo âu và buồn phiền. "Ðã về, đã tới, bây giờ, ở đây".

"Vững chãi, thảnh thơi" là những gì bạn cảm thấy, bạn trở thành, khi bạn tới được chỗ "bây giờ và ở đây". Bạn không chỉ nói với mình như thế mà bạn sẽ thấy, sẽ cảm nhận được như thế. Làm vậy, bạn được bình an. Bạn sẽ chứng ngộ được Niết Bàn, Nước Chúa hoặc bất kỳ từ ngữ nào bạn muốn gọi nó. Ngay cả khi không âu lo, bạn cũng không thể có hạnh phúc nếu bạn không vững chãi, thảnh thơi. Nuôi dưỡng sự vững chãi và thảnh thơi là món quà quý nhất chúng ta có thể tự cho mình.

An trú trong bản môn

"Tôi về an trú trong bản môn" - Bản môn là nền tảng của con người, là căn nguyên của chúng sinh. Bản môn, chân như hay Thượng Ðế, thần linh, không xa cách gì với chúng ta. Chúng ta luôn luôn ở trong đó. Bản môn không phải là một nơi nào cao tít mù khơi. Nhưng chúng ta phải về được căn nhà mình thì mới có thể an trú, mới sống được trong đó.

Giống như sóng và nước. Nếu nhìn một ngọn sóng ta sẽ thấy nó có khởi đầu và có chấm dứt. Ngọn sóng có thể cao hay thấp, nó có thể giống hay khác các ngọn sóng kia. Nhưng sóng luôn luôn được làm bằng nước. Nước là nền tảng của sóng. Sóng là sóng nhưng cũng là nước. Sóng có thể có bắt đầu, có kết thúc, có lớn, có nhỏ. Nhưng nước thì không có bắt đầu hay chấm dứt, không lên không xuống, không này không kia. Khi sóng nhận ra được chuyện này thì nó hết sợ hãi về chuyện khởi đầu, kết thúc, lên xuống, này kia.

Trong thế giới hiện tượng, chúng ta có thời gian và không gian, và những cặp đối đãi: đúng-sai; già-trẻ; nhơ-sạch. Chúng ta mong sự khởi đầu và sợ sự chấm dứt. Nhưng trong bình diện tuyệt đối không có những thứ đó, không có khởi đầu hay chấm dứt, không trước cũng không sau. Bình diện tuyệt đối là nền tảng của thế giới hiện tượng. Ðó là nguồn gốc, là cỗi rễ liên tục của chúng sinh. Ðó là Niết Bàn, là Nước Chúa.

Nền tảng căn bản là Niết Bàn, là bản thể tuyệt đối. Bạn cũng có thể được gọi là Thượng Ðế hay là vương quốc của Thượng Ðế, là Nước Chúa. Ðó là nước. Bạn là sóng đồng thời bạn cũng là nước. Bạn có bình diện tương đối và bạn cũng có bản thể tuyệt đối. Nếu chúng ta hiểu rằng bản chất thực sự của ta là vô sinh, bất diệt, không đến không đi, thì sự sợ hãi trong ta sẽ ra đi và những đau khổ sẽ biến mất.

Một con sóng không cần chết mới trở thành nước được. Nó chính là nước, ngay bây giờ và ở đây. Chúng ta cũng không cần chết mới được vô Nước Chúa. Nước Chúa chính là nền tảng bây giờ và ở đây của ta. Sự thực tập sâu sắc nhất của ta là làm sao nhìn thấy và tiếp xúc được với bình diện tuyệt đối trong ta mỗi ngày - với bản thể không sinh không diệt. Chỉ có sự thực tập đó giúp được ta hết hẳn lo sợ và đau khổ. Thay vì nói "an trú trong bản môn", bạn có lẽ sẽ thích hơn câu: "An trú trong Nước Chúa" - "An trú trong Tịnh Ðộ".


Buông bỏ buồn phiền

Giả thử có người chở bạn bằng máy bay phản lực tới Nước Chúa hay Ðất Tịnh của Phật. Khi tới đó, bạn sẽ đi đứng ra sao? Tới một nơi đẹp đẽ như thế, bạn có sẽ đi với các áp lực, chạy và lo lắng như bạn thường làm hay không? Hay bạn sẽ thưởng thức từng giây phút khi được ở Thiên Ðàng? Tại Nước Chúa hay Tịnh Ðộ, người ta được tự do và biết hưởng cuộc sống từng giây phút. Vậy nên họ không đi đứng như chúng ta.

Tịnh Ðộ không phải là nơi nào khác. Nó ngay tại đây, trong lúc này. Nó ở trong từng tế bào của ta. Khi chúng ta trốn chạy hiện tại, ta phá hủy vương quốc của Thượng Ðế. Nhưng nếu ta biết cách buông xả được những năng lượng của tập khí chạy nhanh, thì ta sẽ có hòa bình và tự do, và ta có thể bước đi như Bụt ở cõi Tịnh Ðộ vậy.

Hành lý ta mang theo sẽ quyết định cho ta được sống trong bình diện nào. Nếu bạn mang theo nhiều buồn phiền, sợ hãi và tham đắm, thì bạn đi tới đâu cũng chỉ gặp thế giới đau khổ như địa ngục mà thôi. Nếu bạn mang theo lòng từ bi, hiểu biết và thanh thản, thì đi đâu bạn cũng sẽ gặp được thế giới của Chân Như, vương quốc của Thượng Ðế.

Người biết tu tập đi tới đâu, họ cũng biết chân họ được tiếp xúc với Nước Chúa. Không có ngày nào tôi không bước trên vương quốc của Thượng Ðế. Vì tôi thực tập từ bi và buông xả, chân tôi đi tới đâu cũng tiếp xúc được với vương quốc của Thượng Ðế, với bình diện tuyệt đối của mọi sự vật.

"Ðã về, đã tới (nhà)". Nhà của sóng là nước. Nó ngay đó. Sóng không cần đi hàng ngàn hải lý để trở về nhà nó. Bài kệ trên rất giản dị và rất mạnh. Tôi mong bạn nhớ lấy bài kệ nhỏ đó để thực tập nhiều lần mỗi ngày. Như thế bạn sẽ tiếp xúc được với bản thể chân như và luôn luôn nhớ tới căn nhà thật sự của bạn.

Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Đọc suy ngẩm

 


Khi ta ra đời giống như bước xuống một chiếc thuyền xuôi dòng sông vô định về miền đất hứa. Thời gian là dòng sông trôi chảy không ngưng nghỉ. Cuộc đời là con thuyền phiêu dạt, bập bềnh, chìm nổi trong bể dâu. Người xuống thuyền mang theo nhiều ước mơ, hi vọng, nhưng thuyền đời đâu được êm xuôi và dòng sông thời gian đâu phải lúc nào cũng phẳng lặng. Thời gian có lúc yên nghỉ, tỉnh lặng nhưng cũng có lúc giông to, gió lớn. Cuộc hành trình về miền đất hứa trải qua nhiều cuộc hội ngộ, chia ly. Có khi lưu luyến rổi lại lìa xa. Có khi đang nồng ấm rồi chợt phai nhạt. Có những giấc mơ chan hòa hạnh phúc, nhưng cũng có những vết thương đau nhói không thể quên.
Đầu đời hùng hục dấn thân, cuối đời phải học cách buông bỏ. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng - hạnh phúc hay bất hạnh, đôi khi quá lớn phủ mờ hiện tại. Hôm qua đã qua rồi… Cái gì phải quên là quên, có nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm. Dòng thời gian con người chỉ có ba ngày. Ngày hôm qua đừng để xa rồi mới trân trọng, ngày hôm nay đừng để qua rồi mới tiếc nuối, và ngày mai đừng để sắp đến mà chưa chuẩn bị được gì. Con người đến ngẫu nhiên, sống thuận theo tự nhiên, nổ lực tận sức là đương nhiên và mất đi là tất nhiên.
Làm người rất khó, đâu phải dễ. Muôn sự do lòng tham, giành giựt lẫn nhau rồi sinh ra sân si, trôi nỗi trong cõi luân hồi. Làm cách nào ra khỏi chốn nầy, thì ta đó, đừng sanh sự, đừng tạo nghiệp, chấm dứt những dính mắc, trở về nơi đạm bạc, lương thiện thuần khiết thì tìm ra được bến bờ tươi sáng.
Đằng sau những hào quang chói lọi là những thăng trầm sóng gió. Đằng sau những hành động dũng cảm là những trái tim nồng nàn. Đằng sau những thành công là những nỗ lực kiên trì. Cho dù thế gian hỗn loạn, ta phải tự mình bước đi. Tương lai tươi sáng không hẳn là nơi có ánh sáng mặt trời, những nơi sương lam mờ ảo là nơi cảnh vật đẹp nhất. Không cần vội vã đi tìm hạnh phúc. Hạnh phúc khi ta không bỏ lở dịp hoa nở, không bỏ hẹn đêm trăng sáng... Cuộc sống hạnh phúc là lấy trầm mặc để suy nghiệm bản thân, lấy nụ cười để đáp lễ người ngoài, lấy trái tim yêu thương để làm tươi mát những gì khô khan cằn cỗi. Không cần phú quý vinh hoa, cuộc sống bình thường, vụn vặt, có mảng sáng, mảng tối, nhưng không bao giờ đen tối vĩnh viễn, dứt đi cái sinh sự, cái nghiệp duyên, trở về trái tim nguyên sơ thì bao giờ cũng tươi đẹp, an lành.

Năm muối không hề mặn
với lòng tựa giòng sông
Lỗi lầm kia bé nhỏ 
Với cỏi lòng bao la

16 Điều Bạn Cần Làm Để Sống Một Cuộc Sống Không Hối Hận

 


Con người ta sinh ra vì một mục đích nào đó. Thời gian trôi qua, chúng ta trưởng thành và kinh qua một cuộc đời để thực hiện ý nghĩa đó. Nhưng có không ít người đến cuối đời sẽ hối hận vì một điều gì đó trong quá khứ đã không làm. Chúng tôi chia sẻ cho bạn 16 điều sau đây để cuộc đời của bạn sẽ sống không hối hận. Nếu chưa làm điều nào trong số chúng, hãy cố gắng thực hiện đi bạn nhé.
 
Một trong những quyển sách về kinh tế ưa thích nhất của tôi: The Entrepreneur's Guide To Getting Your Shit Together viết bởi John Carlton đã kể lại một cảnh đáng nhớ mà Carlton đã chứng kiến ở sân bay San Francisco. Đây là những gì đã xảy ra:

Hầu hết các chuyến bay đã bị hủy vì một trận bão lớn nhưng một vị hành khách là thương gia cứ khăng khăng rằng ông ta cần phải đến địa điểm nọ. Ông ta càu nhàu, la hét và mắng chửi những nhân viên sân bay tội nghiệp cho đến khi mặt ông ta đỏ lên... rồi đột nhiên ông ấy ngã xuống mặt đất, giữ chặt ngực. Ông ấy lên cơn đau tim và qua đời ngay tại chỗ.

Mục đích chính của câu chuyện bất hạnh này là người đàn ông chắc chắn rất hối hận về những hành vi của mình vào giây phút cuối của cuộc đời. Chúng ta đều bị bận lòng bởi những thứ nhỏ nhặt không đáng kể khi mà có quá nhiều điều tuyệt vời trong cuộc đời mà chúng ta nên tập trung vào.

Ralph Waldo Emerson từng nói: "Với quá khứ, tôi không có gì, tương lai cũng vậy. Tôi sống cho hiện tại". Nếu bạn muốn sống một cuộc sống mà bạn không hối hận, đây là 16 điều sẽ giúp bạn bắt đầu ngay bây giờ.

Tìm mục đích chính của đời bạn

Tìm mục đích chính của đời bạn có vẻ như là một yêu cầu xa vời nhưng nó đã ở trong bạn. Hãy tin rằng bạn đang đi đúng hướng và nghĩ về những gì khiến bạn hạnh phúc nhất - những thứ làm rung động trái tim bạn và làm bạn cảm nhận. Như Thoureau đã từng nói: "Hãy bước đi tự tin theo sự chỉ đường của những giấc mơ."

Ngừng đóng vai nạn nhân

Đây là một sự thật nghiệt ngã: Đời vốn không công bằng. Nó sẽ đánh bại bạn vào lúc bạn không ngờ đến nhất và bỏ mặc bạn nằm ở đống bùn. Bạn có thể chọn làm nạn nhân của hoàn cảnh hoặc bạn có thể đứng dậy và tiếp tục đi. Chỉ đơn giản vậy thôi. 

Đừng viện cớ
Đoán xem điều gì mà những người chuyên đóng vai nạn nhân làm nhiều nhất: Kiếm cớ. Đừng giống họ. Hãy nhận lấy trách nhiệm cho hành động của bạn. Dừng ngay việc tự cản trở mình.

Đừng phí thời gian
Thời gian là của cải có giá trị nhất của bạn. Đừng lãng phí nó. Một trong những nỗi ân hận lớn nhất của mọi người là cách họ phân phối thời gian. Nếu bạn muốn sống cuộc đời không hối hận, hãy hỏi chính mình câu hỏi đơn giản: "Đây có phải là cách sử dụng thời gian tốt nhất không?"

Ra khỏi vùng an toàn
Để sống không hối hận, bạn cần dũng cảm và mạo hiểm. Không một ai có thể đạt được những điều tuyệt vời bằng cách ngồi không và sống trong vùng an toàn.

Bỏ những người bạn không cần thiết
Đây là một điều khó khăn nhưng không thể phủ nhận rằng có một số người đang cản trở bạn. Hãy chọn dành phần lớn thời gian của bạn cho những người tích cực. Những người bi quan chỉ kéo bạn xuống mà thôi.

Hãy hình dung
Những gì bạn nghĩ sẽ biến thành thực tế. Những tưởng tượng sáng tạo là một trong những thủ thuật hiệu quả cho việc giải phóng năng lượng tâm trí. Bạn đang nắm giữ một món quà tuyệt diệu - khả năng sáng tạo bằng bộ não. Hãy tận dụng nó.

Dành thời gian cho gia đình và bạn bè
Các mối quan hệ là một trong những chìa khóa tiến đến hạnh phúc. Trong cuốn sách "The Top Five Regrets of the Dying: A Life Transformed" bởi Dearly Departing, một trong những nỗi ân hận lớn nhất của mọi người là không liên lạc thường xuyên với bạn bè. Để sống một cuộc sống không hối hận, hãy dành thời gian nhiều hơn cho những người bạn yêu quý.

Sống cho hiện tại
Hôm qua là lịch sử, ngày mai là điều bí ẩn và hôm nay là một món quà, đó là lý do tại sao nó được gọi là hiện tại. (biện pháp chơi chữ, trong tiếng Anh, từ "present" có nghĩa là hiện tại và cũng có nghĩa là món quà).

Hãy đặt câu hỏi
Giả định là một trong những điều nguy hiểm nhất trên thế giới. Đừng giả định. Hãy đặt câu hỏi.

Làm những gì bạn thích
Tôi nói chuyện rất nhiều với những người bị "kẹt" trong công việc họ ghét. Nếu đó là bạn, hãy làm điều gì đó. Hãy bắt đầu một công việc làm thêm mà bạn đam mê. Nếu bạn vẫn còn gặp khó khăn trong việc tìm ra bạn muốn làm gì.

Quan tâm đến bản thân mình
Sức khỏe của bạn là một món quà. Hãy quan tâm bản thân bạn và bắt đầu ăn uống đồ ăn có lợi thay vì những thứ linh tinh. Và hãy đứng dậy và di chuyển. Ngồi nhiều quá sẽ giết bạn, theo đúng nghĩa đen.

Không bao giờ ngừng học hỏi
Một trong những bí mật để sống cuộc sống không hối hận là học hỏi nhiều nhất có thể về mọi chủ đề. Bạn sẽ tìm thấy sự thông thái ở những nơi khó tin nhất nếu bạn sẵn sàng tìm kiếm.

Giúp đỡ người khác
Giúp đỡ người khác để họ có thứ họ muốn là chìa khóa để bạn có thể đạt được những thứ bạn muốn. Thế giới không xoay quanh bạn hay tôi. Hãy làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn và vũ trụ sẽ ban thưởng cho bạn.

Tập trung vào những điều nhỏ
Một trong những danh ngôn ưa thích của tôi là từ Henry Wadsworth Longfellow:

Chiều cao đạt được và giữ vững bởi những người vĩ đại không phải đạt được qua một lần bay nhưng những con người ấy làm việc cực nhọc để hướng lên trên cao vào đêm khi bạn bè của họ đang say giấc nồng.

Hãy đi những bước nhỏ mỗi ngày để tiến đến đích của bạn. Những điều nhỏ bé này sẽ kết hợp và trở thành một thành công bất hủ nếu bạn lặp lại nó.

Hãy tin rằng con đường bạn đang đi là đúng đắn

Ở phần cuối cuốn sách yêu thích của tôi, The Count of Monte Cristo, bá tước Edmun Dantess nói một trong những lời thoại đáng nhớ nhất lịch sử: "Tất cả trí thông minh của loài người được chứa trong hai từ: chờ đợi và hy vọng."

Nếu bạn nghĩ và hy vọng bạn được sinh ra cho điều gì đó lớn lao hơn, thì có lẽ bạn chính là như vậy.

Tướng do tâm sinh

 


Ai cũng muốn bản thân có một tướng mạo đẹp, hay ít ra là ưa nhìn. Có một bí quyết mà đơn giản, hơn nữa còn không tốn kém một đồng nhưng lại ít người nhận ra. Bạn có biết bí quyết đó là gì không? Hảy cùng tham khảo qua những câu chuyện dưới đây : 

Câu chuyện 1
Có lần, Tổng thống Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam ngoài 40 tuổi đến làm nhân viên cho chính phủ. Mặc dù người đàn ông này rất tài năng nhưng vị Tổng thống vẫn không đồng ý tuyển dụng.

Người phụ tá của Lincoln thấy vậy đã không giấu được băn khoăn, liền hỏi nguyên nhân. Tổng thống nói: “Tôi không thích tướng mạo của anh ấy”. 

Người phụ tá vẫn không hiểu nên hỏi lại: “Chẳng lẽ một người khi sinh ra có vẻ ngoài không ưa nhìn thì đó là lỗi của họ sao, thưa ngài?”

Tổng thống Lincoln điềm tĩnh trả lời: “Mỗi người sau 40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình!” 

Câu chuyện 2
Có một truyền thuyết kể rằng, ở Sơn Đông có một người thợ điêu khắc rất giỏi, đặc biệt có sở trường khắc họa hình yêu ma quỷ quái. Những tác phẩm của anh vô cùng sống động, linh hoạt, nhận được rất nhiều lời tán dương. Ngày tháng trôi qua, công việc làm ăn của anh cũng ngày càng phát đạt giúp anh kiếm được rất nhiều tiền. 

Tình cờ, người thợ điêu khắc nhìn vào gương và phát hiện khuôn mặt của anh không biết từ lúc nào trở nên hung ác và xấu xí. Anh đã thăm khám rất nhiều danh y nổi tiếng mà không tìm được phương thuốc chữa. 

Một ngày nọ, người thợ điêu khắc đến thăm chùa và đã kể lại nỗi khổ tâm của mình với vị hòa thượng trụ trì. Vị hòa thượng nói: “Bần tăng có thể thực hiện nguyện vọng của thí chủ, nhưng trước hết thí chủ cần phải làm cho chùa các pho tượng Quan Âm với đủ mọi thần thái khác nhau”. Để hoàn thành tâm nguyện của bản thân, người thợ điêu khắc đã đồng ý với điều kiện này. 

Trong tín ngưỡng dân gian, Quan Âm Bồ Tát là biểu tượng của sự từ bi, nhân từ, thể hiện ra sức mạnh vô biên của Phật Pháp. Dung mạo của Quan Âm cũng là hình tượng hóa cho những khái niệm này. Vậy nên trong quá trình chế tác, anh ta đã không ngừng nghiên cứu về tâm thái và thần khí của Quan Âm, suy xét về biểu cảm của Quan Âm, đến mức có những lúc anh gần như quên đi chính mình, hoàn toàn cảm thấy mình là Quan Thế Âm. 

Nửa năm sau, những bức tượng Quan Âm với các thần thái khác nhau đã được hoàn thành và đặt trang trọng trong khuôn viên nhà chùa, khiến người xem không khỏi tán dương ca ngợi. 

Lúc này, người thợ thủ công cũng bất ngờ phát hiện tướng mạo của anh đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây, nét mặt từ bi, hòa nhã, phong thái trang nghiêm, đĩnh đạc đường hoàng. Bệnh của anh không cần chữa mà tự khỏi. 

Câu chuyện 3 
Trên trang Minh Huệ nét có đăng bài chia sẻ của người phụ nữ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bài viết có tiêu đề “Bí quyết làm đẹp của tôi”, nội dung như sau: 

“Điện thoại vang lên và tôi nhấc điện thoại: “Xin chào. Tôi nghe đây?” Một người đàn ông trẻ ở đầu bên kia nói: “Chị gái, tôi từ Trung tâm Y tế ABC. Tôi có thể hỏi trong gia đình chị có ai trên 60 tuổi không ạ?” “Đó là tôi,” tôi nói.“Cháu thực sự xin lỗi, giọng nói của bác nghe trẻ quá.” Người đàn ông cười xin lỗi.

Những năm gần đây khi tôi nói với những người lạ trên xe buýt, tại trung tâm mua sắm, hay trên đường phố, rằng tôi đã 78, 79, 80 hoặc 81 tuổi, họ sẽ mở to mắt nhìn tôi và nói, “Bác trông không giống như tuổi của bác chút nào hết. Bác trông như đang ở độ tuổi năm mươi, và chắc chắn không quá 60 tuổi. Bác trông thật là đẹp và tràn đầy năng lượng!”

Một số thậm chí còn nói:“Bác đang đùa tôi rồi!” Tôi nói với họ: “Hãy suy nghĩ nhé. Tôi là một cán bộ về hưu. Tôi đi học đại học trong những năm 50, và tôi đã chiến đấu trong cuộc chiến tranh Triều Tiên. Những điều này đủ cho anh biết độ tuổi của tôi”.

Khi tôi tới cuộc họp, các đồng nghiệp của tôi nhiệt tình bắt tay với tôi. Họ đã chứng kiến ​​những khó khăn mà tôi phải chịu đựng vì tôi không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, và tôi đã không gặp họ trong nhiều năm!

“Ôi! Đã hơn mười năm rồi! Tại sao bà không già đi chút nào? Bà làm thế nào mà trông thanh lịch, duyên dáng, và xinh đẹp quá vậy?” Một đồng nghiệp khác nói:“Một người bạn của tôi nói với tôi rằng dái tai của bà trông rất trẻ trung, đầy đặn và tròn trịa, trong khi của những vị lãnh đạo cũ ngồi sau bà thì đã bị teo lại.”

So với các đồng nghiệp trong độ tuổi của tôi, tôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Lưng tôi thẳng, và tôi cử động một cách dễ dàng và duyên dáng. Một ngày nọ, một người bạn từ trường trung học nắm lấy tay tôi và nói: “Móng tay của bạn trông trẻ trung và hồng hào quá, lớp biểu bì của bạn rất đẹp, không bị khô và bị nhăn nheo một chút nào giống như những người già chúng tôi!”

Càng ngày tôi càng nhận được nhiều hơn sự khen ngợi về vẻ ngoài của mình. Có người hỏi: “Bà có một làn da đẹp và sáng với sắc hồng nhuận! Làm thế nào bà chăm sóc da đẹp như vậy? Bà có thể mặc bất kỳ màu quần áo nào.” Một ngày nọ, một phụ ở độ tuổi năm mươi nhìn chằm chằm vào tôi. Cuối cùng cô ấy nhận xét: “Bà có mái tóc màu xám, nhưng đó là một màu xám đẹp, và trên khuôn mặt của bà không có một vết đồi mồi nào hết!”

Những lời khen ngợi này có thể không có gì đặc biệt đối với những người trẻ tuổi, nhưng nó khá là lạ thường đối với một phụ nữ trên 80 tuổi.

Nhiều phụ nữ trẻ hỏi tôi: “Bác có vui lòng chia sẻ bí quyết làm đẹp của bác không ạ?” Tôi trả lời: “Thực sự, đó là vì tôi tập luyện Pháp Luân Công”.

Tôi đã may mắn được nghe về Pháp Luân Công vào tháng 06 năm 1997. Kể từ đó tôi tập luyện và đọc các sách Pháp Luân Công với một nhóm các học viên. Càng ngày tôi càng thích cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công, bởi vì nó toàn là sự thật. Đột nhiên tôi nhận ra rằng càng đấu tranh vì lợi ích cá nhân thì tôi càng bị mất nhiều, và tôi càng cảm thấy đau khổ hơn. Đó là bởi vì tôi không biết ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Từ đó tôi kiểm soát bản thân và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công. Tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất sau khoảng sáu tháng, và tôi ngày càng trở nên tràn đầy năng lượng.

Trong suốt mười hai năm qua của cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã sống trong sự khủng bố của ĐCSTQ. Giống như nhiều học viên khác, tôi đã kiên gan bất chấp sự đàn áp. Tôi đã học các sách Pháp Luân Công, luyện công, tu tâm tính của tôi, và cứu mọi người thoát khỏi các tuyên truyền thù ghét của ĐCSTQ nhắm vào Pháp Luân Công, trong khi cố gắng để trở thành một người tốt hơn. Ngày qua ngày, tôi thấy bản thân mình ngày càng trở nên thanh thản, thiện lương, và có danh dự. Không có lợi ích nào mà tôi không thể từ bỏ, cũng như không có khổ nạn nào đe dọa được tôi. Tôi thực sự tin vào thiên đường và số phận. Khi tôi tham dự các cuộc họp lớp, tôi đã chứng kiến ​​những gì mà thời gian có thể làm đối với một người. Ngược lại, các bạn học cũ của tôi tin rằng tôi đã đi ngược thời gian bởi vì tôi trông ngày càng trẻ trung. Tôi vẫn có thính giác và thị giác đặc biệt, và tôi ngủ ngon mỗi đêm. Tôi ăn thấy ngon miệng, và vị giác của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi vẫn có một trí nhớ tốt và phản ứng một cách nhanh chóng. Thời gian dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến tôi. Tôi rất hăng hái đối với công việc nội trợ và các hoạt động xã hội, và thậm chí tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn so với khi tôi còn trẻ và bị bệnh. Tôi không tăng cân, và tôi vẫn còn mặc quần áo tôi mua khi còn ở tuổi bốn mươi. Tôi cũng vẫn còn rất nhanh nhẹn khi tôi đi bộ.”


Ngoại hình mà cha mẹ ban cho không có cách nào thay đổi, nhưng nhân cách và những trải nghiệm trong cuộc sống sẽ để lại dấu ấn trên khuôn mặt, lời nói và hành vi của mỗi người. Dung mạo của một người trong nửa cuối cuộc đời là do nhân cách và phẩm giá hình thành nên.

Quả thực, trong câu chuyện 1, Lincoln đã nói trúng điều cốt yếu nhất của đạo làm người. Đến tuổi trung niên, tướng mạo một người sẽ phản ánh phần lớn tính cách và phẩm chất của người đó. Người khoan dung thì khuôn mặt phúc hậu. Người hiền dịu thì tướng mạo ôn nhu, thánh thiện, người thô bạo, lỗ mãng thì mặt mũi lúc nào cũng hung dữ. Người lòng dạ nhỏ mọn thì tướng mạo xấu xí, hai hàng lông mày nhíu chặt. 

Tướng mạo cũng phản ánh sự tu dưỡng tâm tính, lối sống và hành vi của một người. Người xưa thường nói: “Tướng do tâm sinh” là vì thế. Tuy nhiên, tướng mạo của một người không phải là một thứ cố định, bất biến, theo họ suốt cả đời, mà hoàn toàn có thể cải biến dần dần giống như người đàn ông muốn sửa lại dáng vẻ trong câu chuyện thứ 2. Dung mạo đẹp đẽ phần lớn là do sự quyến rũ từ nội tâm lan tỏa ra. Muốn có một vẻ mặt hòa ái, thánh thiện thì cần tu dưỡng tâm tính, từng chút hoàn thiện bản thân. Đây là yếu tố quan trọng quyết định dung mạo của một người.

Có một câu nói rằng: “Dung mạo phù hợp với tuổi tác đó là lẽ thường tình hợp lý. Dung mạo trẻ hơn tuổi thực 5 tuổi là điều rất nhiều người có thể làm được, dung mạo trẻ hơn 10 tuổi là điều rất ít người làm được. Nhưng nhìn không ra tuổi thật, đó mới là cảnh giới”. Câu nói này thật đúng với bí quyết làm đẹp của người phụ nữ trong câu chuyện thứ 3. Nhờ không ngừng tu dưỡng nội tâm, sửa đổi tâm tính, thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn mà không ai nhận ra được tuổi thật của bà. 

Đối với nhiều người, câu nói “Tướng tùy tâm sinh” đã trở nên rất quen thuộc. Tướng mạo, thần thái hung cát của một người biểu hiện ra bên ngoài, thì có thể thay đổi tùy theo chuyển biến tâm niệm của người đó. Vẻ bề ngoài của một người chính là liên quan mật thiết với nội tâm bên trong họ. “Tướng do tâm sinh”, cho nên bên trong tốt đẹp thì bên ngoài sẽ xinh đẹp. Nếu bạn mong muốn trở thành người xinh đẹp, trước hết hãy dùng tâm tích cực thiện lương để đối đãi với người thế gian.

Khi tâm tốt thì dù trên thân khoác bộ áo vải thô kệch, tướng mạo bên ngoài cũng tự nhiên trở nên quý phái cao sang. Giống như một căn phòng, nếu bên trong chứa đầy rác sẽ phát mùi xú uế, còn nếu căn phòng đó chứa đầy hoa tươi thì sẽ có hương thơm ngát, và nếu bên trong là kim cương thì căn phòng ấy sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh. 

Bạn muốn có một tướng mạo đẹp, chi bằng trong cuộc sống hàng ngày hãy chú ý tu tâm dưỡng tính, làm nhiều việc thiện lương, lòng giữ thiện niệm, làm việc thiện miệt mài không truy cầu báo đáp, đến một ngày bạn chợt nhận ra tướng mạo của mình đã xinh đẹp lên tự bao giờ. Hơn nữa, nếu giữ được một tâm thái bình thản, vui vẻ và hòa ái, thì cho dù bạn vốn không được xinh đẹp hoàn hảo, nhưng trong mắt người khác bạn cũng thật đáng mến, dễ gần.

Sự chân thật, thiện lương và tấm lòng nhẫn nại, những điều tốt đẹp ấy nếu được kết tinh trong tâm hồn, sẽ giống như những đóa sen tỏa hương thơm tinh khiết, khiến khuôn mặt luôn đẹp rạng ngời. Hãy cùng tạo cho mình thói quen nuôi dưỡng thiện tâm thiện niệm, miệng luôn nở nụ cười và nói lời tốt đẹp, nói nhiều hơn những lời cảm ơn, khi ấy, bạn không những nhận ra mọi thứ đều trở nên xinh đẹp hơn mà ngay cả tướng mạo của mình cũng ngày càng tươi tắn, nhuận sắc.

Đẹp xấu của người ta không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài hào nhoáng hay nhan sắc cá lặn chim sa mà chính là vẻ đẹp của tâm hồn thuần thiện, thánh khiết. Người có tâm hồn đẹp thì dung mạo ắt cũng đẹp tươi. Bí quyết để có một tướng mạo đẹp chính là phải có tâm hồn thiện lương. Vẻ tô son chuốt hồng, điểm trang son phấn bên ngoài chỉ là lớp vỏ, khí chất bên trong mới quyết định vận mệnh của một người. 

San San

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...