Tôi có một câu chuyện thú vị muốn chia sẻ với bạn. Nó xoay quanh Antonio Rossini, một nhà soạn nhạc opera nổi tiếng của Ý, sinh năm 1795 và mất năm 1886. Ông đã sáng tác ra nhiều tác phẩm kinh điển như "The Barber of Seville" và "William Tell Overture".Vào thời bấy giờ, vị vua Pháp đã mời ông đến thăm và tặng ông một chiếc đồng hồ rất đẹp.
Rossini rất tự hào về chiếc đồng hồ và luôn khoe nó với bạn bè. Mọi người đều ngưỡng mộ chiếc đồng hồ. Ai cũng hào hứng chiêm ngưỡng chiếc đồng hồ quý, cho đến một lần, một người bạn của Rossini bảo ông: “Tôi chắc chắn rằng anh không biết giá trị thực của chiếc đồng hồ đâu!”. Rossini rất bực nội, phản đối rằng chiếc đồng hồ rất quý, đơn giản vì đó là chính một vị quốc vương đã tặng nó cho ông.
Nhưng người bạn vẫn lắc đầu: “Không phải là lý do đó!”. Nói rồi người bạn cầm lấy chiếc đồng hồ, cẩn thận mở mặt sau của nó ra. Trước sự ngạc nhiên của Rossini: mặt bên trong phía sau của chiếc đồng hồ là bức tranh nhỏ xíu, rất đẹp, vẽ chân dung của Rossini. Người bạn nói: "Đây mới là điều làm cho chiếc đồng hồ này trở nên vô giá. Vua Pháp đã yêu cầu một họa sĩ tài ba vẽ bức tranh này để tặng cho anh".
Rossini bối rối, nhận ra rằng ông đã sở hữu chiếc đồng hồ suốt bao nhiêu năm mà không biết được giá trị thật của nó. Nó không phải ở bề ngoài, mà la bức chân dung của ông bở bên trong.
Câu chuyện trên thì trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, bạn có biết điều gì đã làm cho bạn trở nên giá trị không? Không phải chỉ là những gì bạn thể hiện ra ngoài, mà còn là những gì ở bên trong tâm hồn bạn nữa. Đó mới là bức tranh rõ nhất, hoàn thiện nhất về bạn .Trong cuộc sống, điều quan trọng không phải là những gì chúng ta hiển thị ra bên ngoài, mà là những gì chúng ta ẩn sâu trong tâm hồn. Đó mới là bức tranh hoàn chỉnh nhất, diễn tả được con người thật của chúng ta. Những ý nghĩ hiện lên trong tâm tư, những lời nói thốt lên nơi cửa miệng, và những cung cách hành xử hiển bày qua các cử chỉ, những điều này, chúng ta vẫn thường cho đó là cái tôi, là cái của tôi, là cá tính, là phong cách sống của chúng ta. Giữa thế gian còn lắm những điều thị phi, hơn thua này, đòi hỏi chúng ta phải định hình lại chính mình để có thể biểu lộ ra những lợi thế nhất định, nổi trội nào đó giữa muôn vàn những con người vây xung quanh ta cũng đang ra sức tự khẳng định mình mà tồn tại, mà phát triển. Cái tôi của mỗi người chúng ta rõ là có những khác biệt, không ai giống ai, tất cả những gì chúng ta đang làm đều là để thỏa mãn cho cái tôi đó, dù là việc thiện, hay bất thiện, cũng không ngoài cái tôi mong muốn. Chỉ khi nào bạn vất bỏ cái tôi mong muốn thì đó chính là con người thật của bạn.
Con người thật sự không phải là những gì chúng ta bày tỏ ra bên ngoài, mà là những gì ta nuôi dưỡng trong tâm hồn. Chúng ta phải vượt qua cái tôi mong muốn để tìm ra bản chất của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét