Bài viết này để "TỰ NHẮC CHÍNH MÌNH". Đây không hẳn là giáo lý nào cao siêu mà chỉ là những điều chúng ta thường bắt gặp hàng ngày. Chỉ cần chú ý đến nó để nhắc nhở bản thân để có thể hoàn thiện và có một đời sống hài hòa hạnh phúc hơn.
Khi cái bên trong càng thiếu, người ta càng cố làm phong phú mình bằng cái bên ngoài. Khi người ta càng bất an càng cố tỏ ra mình thành đạt viên mãn.
Những người kiến thức ít lại là người nói rất nhiều.
Khi người ta làm ít người ta lại thích khoe khoang.
Tất cả chỉ vì thật sự bên trong người ta đang bấn loạn. Nếu họ chịu khó học hỏi cho đầy đủ kiến thức thì họ trở nên khiêm nhường hơn. Tự nhiên khi sự đầy đủ lấp đầy bên trong bản thân, thì chắc chắn người ta không cần thêm một thứ gì bên ngoài nữa.
Một đoạn đường, nếu đi lâu mà không nhìn thấy hy vọng thì nên thay đổi phương hướng.
Một sự việc, nghĩ đã nhiều vẫn không mở được nút thắt trong lòng thì nên buông xuống.
Một số người, qua lại lâu ngày vẫn không cảm nhận được sự chân thành thì hãy rời xa.
Một lối sống, áp dụng một thời gian dài vẫn không tìm thấy niềm vui thì nên chọn cách thay đổi.
Hạnh phúc là để cảm nhận, không phải để ba hoa.
Công danh là để cống hiến, không phải để kiêu mạn.
Vật chất là để sử dụng, không phải để khoe khoang.
Tiền bạc là để chi tiêu, không phải để so lường.
Cuộc sống là để trải nghiệm, không phải để toan tính.
Tình cảm là để chia sẻ, không phải để lợi dụng.
Cha mẹ là để hiếu thuận, không phải để đòi hỏi.
Bạn bè là để sẻ chia, không phải để lấn lướt.
Niềm tin là để chắc chắn, không phải để lường gạt.
Người thân là để chăm sóc, không phải để tổn thương.
Đạo Phật dạy chúng ta chữ "buông" hảy tập buông những thứ sau:
Thứ nhất là những bữa tiệc rượu không ý nghĩa.
Thứ hai là những người mà mình không yêu thương.
Thứ ba là những người xem thường người thân của mình.
Thứ tư là những thứ tình bạn giả tạo, không chân thành.
Chúc các bạn luyện tập mỗi ngày nhé
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét