Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024

Vô Minh

 Trong giáo lý Duyên Khởi của Phật giáo, cuộc luân hồi của vạn loại chúng sinh là một vòng tròn khép kín, không có chỗ bắt đầu hay kết thúc. Từ đó, bất cứ mắt xích nào trong 12 Duyên Khởi cũng có thể là chỗ bắt đầu. Vô Minh hay Xúc, Thọ, Ái, đều được cả. Đức Phật luôn tùy duyên mà thuyết pháp.


Nhưng có thể nói rằng cách chọn Vô Minh làm mắt xích đầu tiên để nói về dòng sinh tử vẫn là hình thức phổ biến, nổi tiếng, được nhớ đến nhiều nhất. Lý do ư? Chỉ vì như đã nói, cái mơ hồ trong nhận thức rõ ràng là một tâm điểm quan trọng trong bất kỳ sự tình rối rắm nào trong đời. Trong giáo lý nguyên thủy, tất cả phàm phu cứ mang cái chủng tử dại khờ ngộ nhận làm hành trang đi khắp muôn cõi. Nỗi dại khờ đó cứ như con rắn trong Thánh Kinh đã xui Adam và Eva ăn trái cấm. Tôi thờ Phật nên dĩ nhiên chẳng tin chuyện đó, nhưng rất lấy làm thú vị khi biết thêm rằng con rắn kia trong Thánh Kinh là một biểu tượng của cái gọi là trí khôn. Nó khôn nhưng xúi người khác làm bậy. Vô Minh trong Phật giáo hình như cũng vậy. Đó là cái khả năng bương chải, quơ quào của chúng sinh như là một phản ứng tất nhiên trước những niềm đau nỗi khổ. Khi khổ quá, loài nào cũng tận lực bật dậy để tìm lối thoát. Nhưng trước sau chỉ là những lối thoát tạm bợ: Hoặc gây tạo ác nghiệp để đi vào ác đạo, hoặc tu nhân tích đức để sống hưởng thụ hạnh phúc nhân thiên, hay có khá hơn một tí là ly dục tu thiền để về Phạm cung sống lãng quên đời. Mãn thọ về trần thì đâu lại vào đó.


Nói tóm lại "Vô Minh" hay còn gọi là "bất giác", được xem là nguyên nhân sâu xa của chuỗi luân hồi không ngừng nghỉ, nơi mà chúng sinh không ngừng tái sinh trong sáu cõi. Vô Minh không chỉ là thiếu hiểu biết hay ngu dốt đơn thuần, mà còn là sự thiếu nhận thức đúng đắn về bản chất thực sự của sự vật và hiện tượng, dẫn đến các hành động sai lầm và khổ đau. Nó là điểm khởi đầu của "Thập nhị nhân duyên", một chuỗi các nguyên nhân và điều kiện liên kết với nhau tạo nên sự tồn tại. Vô Minh mở đường cho Xúc (tiếp xúc), Thọ (cảm thọ), Ái (thèm muốn), và các khâu khác theo sau, tạo nên vòng tròn tái sinh không dứt. Đức Phật giảng dạy rằng, thông qua tu tập và giác ngộ, chúng ta có thể chấm dứt chu trình này, đạt đến Niết Bàn, trạng thái giải thoát khỏi mọi khổ đau và tái sinh. Đây là một trong những tư tưởng cốt lõi của Phật giáo, nhấn mạnh sự quan trọng của việc phát triển trí tuệ và lòng từ bi để vượt qua sự mê mờ và đau khổ.


Những lối thoát đó đều do Vô minh mà ra cả.


Pháp thoại sư Toại Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...