Trong văn hóa Ấn Độ, quan niệm về cái chết và nghi thức an táng thực sự phản ánh một triết lý sâu sắc về cuộc sống và sự chấm dứt của nó. Mai táng, hỏa táng, thủy táng, lâm táng, và điểu táng không chỉ là các phương thức để tiễn biệt người đã khuất, mà còn là biểu hiện của quan điểm về sự hòa nhập cùng tự nhiên sau khi cuộc đời kết thúc. Trong khi nhà giàu có thể chọn mai táng hoặc hỏa táng, những gia đình ít khá giả hơn thường chọn thủy táng hoặc lâm táng, phản ánh sự chấp nhận rằng cuộc sống cần phải tiếp tục mà không bị gánh nặng bởi chi phí của nghi thức tang lễ. Sự khác biệt trong cách tiếp cận này giữa các nền văn hóa khác nhau là minh chứng cho việc mỗi xã hội đều có những giá trị và truyền thống riêng biệt, đồng thời cũng cho thấy sự đa dạng trong cách con người hiểu và đối diện với cái chết. Đối với người Ấn Độ, cái chết không phải là điều gì quá to tát, mà là sự chuyển tiếp tự nhiên, một phần của chu kỳ vĩnh cửu của sinh mệnh, nơi mà tình yêu và lòng tốt được nhớ đến và trân trọng trong suốt cuộc đời, chứ không chỉ khi cái chết đến gần. Điều này thể hiện một quan điểm sống đầy tính ngộ, nơi mà sự sống được coi trọng hơn hết, và cái chết chỉ là sự trở về với cát bụi của vũ trụ, một quan niệm vô cùng mạnh mẽ và đầy ý nghĩa.
Trong kinh có kể câu chuyện, có một ông phú thương rất giàu, giàu lắm. Trong nhiều đời nhiều kiếp ông gieo duyên lành giải thoát kiếp cuối, đựoc sanh ra nhằm thời có Phật Thích Ca Mâu Ni. Tình cờ khi ông nghe người ta nói chữ Phật. Chỉ nghe nói chữ Phật thôi mà ông bàng hoàng, sửng sốt, ngỡ ngàng giống như một đứa bé mà ham chơi rồi bị đi lạc ngoài chợ; sau đó phát hiện ra mất mẹ, lang thang ngoài chợ cả ngày trời, buổi chiều thình lình nghe tiếng mẹ gọi thì nó mừng quá, đứa bé tưởng là đời nó xong rồi. Chợ chiều, từ phiên chợ sáng mà tới chợ chiều, về trong cái bơ vơ đó, một đứa trẻ không biết đi đâu về đâu, tình cờ nghe tiếng mẹ gọi, thì đứa bé bàng hoàng, mừng rở như chết đi sống lại vì biết mẹ mình còn sống. Ngay trong đêm đó, ông ta cứ dò hỏi người ta tìm Phật ở đâu, người ta nói cho ổng nghe. Rồi có người còn cản ổng, người ta nói: "Trời ơi, tối rồi, mai gặp", nhưng ông một lòng đi tìm Phật trong đêm.
Do một lòng hướng Phật như vậy, khi mà ông đi băng qua một nghĩa trang, đây là bãi tha ma nơi mà người nghèo Ấn Độ vất xác người thân. Cho nên xác là xác chồng xác, có cái thì mới vất hồi chiều, có cái liệng tuần trước, sình, chảy nước, mùi hôi thối , có xác chỉ là xương trắng thôi.Tuy vậy ông phú thương này cứ đi trên đó mà vì là ban đêm nên ông vấp ngã không biết bao nhiêu lần.. Ổng bị vấp, ổng giật mình, ổng biết đó là xác người. Trong cái bóng tối - ánh sáng nó mất đi; ổng hết hồn, ổng tính quay lui. Thì lúc đó có một vị phi nhơn là Sibaka, là bà con kiếp trước của ông phú thương, nói một câu rất là hay "Đi nữa đi, đi, đi nữa đi, hãy nhớ rằng mỗi bước chân của Ngài bây giờ đó, mỗi bước chân của Ngài bây giờ trị giá bằng cả một gia tài. Trong vô số kiếp Ngài đi cùng trời cuối đất - những hành trình có giá trị. Thì bây giờ mỗi bước chân trị giá bằng một gia tài."
Câu nói này làm cho vị phú thương thức tình và tiếp tục đi tìm Phật "Mỗi bước chân của Ngài bây giờ trị giá bằng một gia tài, đi nữa đi, đừng quay lui". Cứ thế là ông đi, rồi khi vấp cái xác ổng hết hồn lại tính quay lui thì ông lại nghe văng vẳng câu nói: "Cứ đi nữa đi, mỗi bước chân của ông bây giờ trị giá bằng một gia tài."
Câu chuyện trên nhắc nhở chúng ta về hành trình tìm kiếm ý nghĩa và sự giác ngộ trong đạo Phật. Người phú thương trong câu chuyện, dù giàu có về vật chất, nhưng vẫn cảm thấy thiếu vắng cho đến khi ông ta nghe được chữ "Phật".Tuy nhiên trong quá trình này lòng tham của ông vẫn còn cho nên khi ông muốn dừng lại thì nghĩ đến mỗi bứoc chân đi tìm PHật của mình trị giá bằng một gia tài thì ông lại tiếp tục cuộc hành trình. Điều này cũng nhắc nhở cho chúng ta rằng niềm khao khát tìm hiểu sâu sắc hơn về giáo lý Phật giáo là một hành trình tâm linh mà nhiều người tìm kiếm để tìm ra lẽ sống và sự bình an nội tâm. Trong quá trình này chúng ta phải đánh đổi rất nhiều.Sự giác ngộ không đến từ việc sở hữu của cải, mà là từ việc hiểu biết và thấu cảm với chân lý của cuộc sống, một quá trình mà người phú thương đã quyết tâm theo đuổi, ngay cả khi phải vượt qua những nơi đáng sợ như bãi tha ma để tìm kiếm sự giác ngộ. Câu chuyện này cũng phản ánh một thông điệp quan trọng trong Phật giáo: sự thức tỉnh và giải thoát không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài, mà là kết quả của một quá trình tìm kiếm và thực hành nội tâm.
Bài giảng trọn vẹn trong trang nhà sư Toại Khanh. Tôi chỉ viết lại theo sự hiểu biết khi nghe bài này
Sư Toại Khanh kết luận
Tại sao cái câu nói đó nó làm tôi tâm đắc?
Các vị biết rằng chúng ta dành rất nhiều thời gian cho cái chuyện ruồi bu, rất là nhiều thời gian cho chuyện ruồi bu, do cái tình cảm, do cái văn hóa, do cái tâm thức, do khuynh hướng tâm lý mà chúng ta quan tâm tùm lum chuyện. Mà đa phần là chúng ta quan tâm cái mình thích thôi, chúng ta hay làm lơ cái mình cần lắm. Hãy để ý đi, coi tôi nói đúng không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét