Âm nhạc là phương tiện biểu đạt cảm xúc sâu xa của con người. Dù đó là thánh ca hay lời kinh tụng, âm nhạc có khả năng khơi dậy những cảm xúc tuyệt vời trong tâm thức, nên nó thường đóng vai trò quan trọng trong việc truyền bá tín ngưỡng. Trên thế giới, âm nhạc xuất hiện trong nhiều hoạt động tôn giáo khác nhau, và các kinh điển Phật giáo cũng nhắc đến vai trò của âm nhạc. Chẳng hạn, Kinh A-di-đà mô tả cõi Cực Lạc tràn ngập tiếng ca, lời tụng, và những cánh hoa mandarava nhẹ nhàng rơi từ trời.
Tại cõi Cực Lạc, người ta có thể nghe tiếng chim hót thanh thoát, cùng âm thanh du dương của cành lá vàng ngọc lay động trong gió, tạo thành muôn vàn giai điệu. Ai nghe những âm thanh ấy đều cảm nhận được sự hiện diện của Đức Phật, Đạo Pháp và Tăng Đoàn. Vì vậy, chư Phật và chư Bồ-tát thường dùng âm nhạc để giảng dạy Đạo Pháp, giúp chúng sinh giác ngộ.
Trong thực hành Phật giáo, việc tụng kinh và tỏ lòng kính trọng phẩm tính của chư Phật là phương pháp để thanh tịnh hóa tâm hồn của người tu. Kinh "Sự Hoàn Thiện Tối Thượng của Trí Tuệ" có ghi rằng: "Nếu người Bồ-tát muốn thanh tịnh hóa đất Phật, hãy làm vang lên âm thanh tuyệt đẹp để tất cả chúng sinh cùng nghe thấy, nhằm đánh động trái tim họ và giúp họ thay đổi bản thân." Vì thế, âm nhạc trở thành lễ vật hiến dâng cho Đức Phật. Để truyền bá Đạo Pháp rộng rãi, âm nhạc Phật giáo còn được sử dụng trong các lễ cưới, ma chay, và nhiều dịp khác, tạo nên một chỗ đứng trong đời sống văn hóa của công chúng.
Thầy Thái Hư từng nói: "Âm nhạc giúp mọi người biểu đạt và thấu hiểu tâm trạng của nhau. Khi nghe một bản nhạc, ta có thể nhận thấy được cảm xúc của người chơi. Để tạo sự hòa hợp trong xã hội, con người cần thấu hiểu và kết nối với nhau, đó là một vai trò quan trọng của âm nhạc." Âm nhạc Phật giáo có khả năng làm rung động trái tim người nghe, là biểu hiện cao đẹp của cảm xúc con người.
Âm nhạc Phật giáo Trung Quốc dùng nhiều nhạc cụ khi nguyện cầu và tụng niệm, gọi chung là "nhạc khí Đạo Pháp". Trong số đó, chỉ có chuông ngược có nguồn gốc từ Ấn Độ, còn lại đều là sáng tạo của Trung Quốc. Các nhạc cụ như cồng chiêng, đại hồng chung, trống, mõ cá, chũm choẹ, và trống lục lạc thường thấy trong âm nhạc Phật giáo lẫn dân gian. Ngày nay, âm nhạc Phật giáo Trung Quốc còn kết hợp các nhạc cụ hiện đại như dương cầm và nhiều nhạc cụ cổ điển châu Âu. Ban đầu còn khiêm tốn, nhưng nay âm nhạc Phật giáo phát triển mạnh, xuất hiện tại các chùa chiền và thính đường trên thế giới, sánh ngang với các buổi hòa nhạc phương Tây.
Sưu tầm trên mạng xã hội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét