Mẹ tôi huởng thọ 96 tuổi và bà đã qua đời cách đây không lâu. Tôi thật may mắn được ở bên mẹ, được nắm bàn tay gầy yếu của mẹ trong những phút giây cuối cùng của bà. Tôi thấy mẹ yên bình và hạnh phúc khi tạm biệt thế gian này. Giây phút đó tôi rất xúc động và biết ơn mẹ đã cho tôi cuộc sống này. Sự ra đi của mẹ tôi làm tôi suy nghĩ lại cuộc đời của mình đã qua và vài ba mươi năm nữa, với sức khỏe mà tôi có thì khi ra đi chắc tôi sẽ đi một mình mà người thân sẽ không còn ai bên tôi. Khi nghỉ đến điều này, tôi mới chợt nhận ra cả cuộc đời mẹ đã phụng sự Phật Pháp rồi sự hy sinh cho chồng, con của bà mới có được một cái chết bình an như thế "nằm chết như mơ"(TCS). Một người em trai tôi đã ví mẹ như là bà tiên mà tiên thì không ở trần gian và mẹ đã thật sự rời xa chúng tôi.Trong các người anh em tôi thì họ có vẻ rất buồn phiền vì thương nhớ Mẹ. Có lẽ vì cả đời Mẹ gần gủi và tỏ lộ tình thương yêu của mẹ cho các anh nhiều hơn so với các người con gái trong gia đình như tôi. Tôi hiểu được tình cảm của họ và sự ra đi của mẹ đã để lại một khoảng trống lớn mà phải có thời gian mới lấp đầy được. Cuộc đời này sống và chết chúng ta đều không có sự chọn lựa. Tôi cũng nhớ lời dạy của thiền sư Nhất Hạnh, rằng cha mẹ và con cái là một, không có sự phân biệt hay tách rời. Sau khi mẹ tôi qua đời tôi hay nghe bài hát "Nghìn Thu" của nhạc sĩ Phạm Duy "nghìn thu anh là đã em rồi" nói về sự liên kết giữa chúng ta từ muôn vàn kiếp trước.
Tôi tin rằng mẹ vẫn sống trong tôi, trong trái tim và trong máu của tôi. Tôi không buồn nhớ mẹ, mà tôi vui vì đã có một người mẹ tuyệt vời như thế.Những tư tưởng này mỗi ngày lớn mãi trong tôi nên tôi không buồn nhớ mẹ như các anh chị em khác mà bởi vì tôi đang ấp ủ và thương yêu mẹ vì mẹ đang vẫn còn hiện diện trong hình hài tôi.
Hôm qua cô em gái gởi đến những hình ảnh tang lễ của mẹ rất trang trọng và rất đẹp. Nhìn hình ảnh cuối cùng của Mẹ trong quan tài với những bông hoa hồng vàng được xếp khéo léo chung quanh tôi càng cảm thấy cuộc đời con người chỉ như là một giấc mộng hay như Đức Phật nói "chỉ là một hơi thở".
Cuộc sống vội vã, kiếp người bé nhỏ, ngoảnh đầu lại đã hơn nửa đời người. Thời gian trôi nhanh như bóng cây lướt ngoài cửa sổ. Cho nên đôi khi buồn phiền, hãy nghĩ cuộc sống là một phép trừ, gặp một lần bớt một lần, còn có gì phải khổ não? Không quên ơn người giúp mình, không trách móc người xử tệ với mình, không giữ mãi trong lòng hận thù người khác, tự khắc ta sẽ thấy cuộc đời sao mà an nhiên, bình lặng đến vậy! Khi gặp phải chuyện đau buồn, không như ý, hãy nghĩ rằng cuộc sống chính là một lần phải vượt qua. Kiếp người khi đến tay không và khi từ giả cõi đời cũng là tay không. Những gì còn lại chính là những gì mà bạn để lại cho cuộc đời.
Hãy sống một cuộc đời có ý nghĩa chính là ta đã trả ơn cho người sinh thành ra mình. Đó là những gì tôi muốn chia sẻ với bạn, bởi vì bạn và tôi đều là những người đặc biệt và có giá trị. Chúng ta xứng đáng được hạnh phúc.
Thiên Lan
Viết để tưởng nhớ Mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét