Câu chuyện thứ nhất
Thiền sư hỏi đệ tử: Ngươi cảm thấy một thỏi vàng tốt hơn hay một đống bùn nhão tốt hơn?
Đệ tử: Thưa thầy, đương nhiên là thỏi vàng tốt hơn rồi ạ!
Thiền sư cười và nói: Nếu như ngươi là một hạt giống thì sao?
Thật thú vị, trên đời này không có thứ quý giá nhất, nó chỉ thật sự quý khi đặt vào một ngữ cảnh cụ thể, nếu như lạc trong khu rừng thì chai nước và ổ bánh mì quan trọng hơn là vàng hay kim cương.
Câu chuyện thứ hai
Thiền Sư hỏi: Theo con thì trên thế gian này điều gì là trân quý nhất?
Đệ tử: Thưa sư phụ đó chính là thứ đã mất đi và điều chưa đạt được ạ
Thiền Sư im lặng nhìn xa xăm về ánh hoàng hôn.
Sau khi trải qua mấy năm xảy ra nhiều biến đổi tang thương…
Thiền Sư lại hỏi sao rồi học trò của ta, con đã biết điều gì là trân quý nhất trên thế gian này?
Đệ tử trả lời: Dạ thưa sư phụ, thế gian không có gì trân quý hơn là thứ mình đang có ạ
Thật kỳ lạ, người ta thường hay tiếc nuối những gì đã qua và mơ mộng những thứ chưa đạt được, nhưng không biết rằng những thứ quan trọng nhất đang bên ta ở hiện tại này.
Câu chuyện thứ ba
Có một thanh niên trẻ tuổi hỏi vị Thiền Sư: “Thưa ngài, có người nói tôi là thiên tài nhưng cũng có người lại mắng tôi là đồ đại ngốc, vậy theo Thiền Sư tôi là người thế nào?”
Thiền Sư hỏi lại người thanh niên: “Vậy ngươi đối đãi như thế nào với chính bản thân mình?”
Người thanh niên nghe xong câu hỏi cảm thấy mờ mịt…
thiền sư trả lời “Ví dụ 1kg gạo, nếu ở trong con mắt người đầu bếp nó sẽ là mấy bát cơm, nếu ở trong con mắt của thợ làm bánh thì nó sẽ là mấy chiếc bánh nướng, trong con mắt của người nấu rượu thì nó lại là rượu, nhưng gạo vẫn chính là gạo đấy thôi! Cũng giống như vậy, ngươi vẫn là ngươi, có được bao nhiêu tiền đồ là do tự ngươi đối đãi với bản thân mình như thế nào.” Người thanh niên nghe xong cảm thấy thông hiểu, rộng mở…
Đúng vậy, Bố Mẹ không sinh ta để trở thành thiên tài hay đại ngốc, chính chúng ta mới là người quyết định, hãy chọn con đường đúng cho riêng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét