Theo định nghĩa của từ điển Việt Nam thì Phúc đức là một từ trong tiếng Việt có nhiều ý nghĩa. Theo danh từ thì phúc đức thường được hiểu là điều tốt lành để lại cho con cháu do ăn ở tốt, theo quan niệm truyền thống. Đây là sự may mắn và ơn lành được thừa hưởng từ tổ tiên. Tỉnh từ thì phúc đức cũng có thể ám chỉ việc làm những điều tốt lành cho người khác, thường với hi vọng để cái phúc lại cho con cháu.
Theo giáo lý đạo Phật thì bản thân mỗi người được tồn tại trên đời, được hạnh phúc hay gặt hái được nhiều thành công hơn người khác ... tất cả đều do Phúc Đức mà ra. Tuy nhiên phúc đức phải là do nhiều duyên kiếp luân hồi và chúng sanh hiện hữu trong cuộc đời như thế nào đều do phúc đức đã đựoc tạo ra từ muôn ngàn vạn kiếp trước. Phúc đức càng nhiều thì ngoài vật chất đầy đủ, tinh thần càng thoải mái và luôn đứng ở vị thế cao hơn những người khác mà hình dáng của chúng ta cũng nhờ phúc đức mà trở nên đẹp hay xấu.
Phúc đức là một lá chắn bảo vệ chúng ta, là một siêu năng lực mang đến may mắn. Khi có biến cố, lập tức phúc đức phát huy sức mạnh của mình, hóa giải tai ương, mang đến sự bình an cho chúng ta
Như đã nói trên Phúc được tích lũy từ quá trình ăn ở của các bậc tiền bối có chung huyết thống với mọi người. Ông bà, cha mẹ, tổ tông sẽ là người tạo ra phúc truyền lại cho con cháu, do đó mới gọi là hưởng phúc.
Còn Đức lại được tích lũy từ chính quá trình sống hằng ngày của bản thân mỗi người và được cộng dồn lại để chuyển phúc cho đời tiếp theo.
Đức là do chính bản thân mỗi người tạo ra, vì thế người ta mới gọi là tích đức. Phần Phúc sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một người trước 30 tuổi, và phần Đức sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống từ 30 tuổi cho đến lúc chết và đời con cháu tiếp theo. Khi còn nhỏ chúng ta được hưởng phúc của ông bà cha mẹ nhưng chỉ đến 30 tuổi thì chính chúng ta phải tự mình tạo phúc đức cho mình và cho con cháu của đời sau. Cho nên nếu bạn thiếu may mắn không được hưởng phúc đức từ cha mẹ thì không nên nản lòng mà bản thân bạn sẽ có cơ hội tạo dựng phần đức cho riêng mình.
Đôi khi có những người có hành vi không tốt nhưng họ cũng sống rất thoải mái bởi vì họ được hưởng phúc của ông bà cha mẹ để lại nhưng nếu phần đời sau họ không chịu hành thiện tạo phúc đức cho mình thì nghiệp sẽ phải mang nếu không ở đời này thì cũng sẽ đi theo họ đến kiếp sau không ai có thể tránh được. Đó là vì họ đã tiêu hết phần phúc của mính do ông bà cha mẹ để lại mà chỉ còn lại cái nghiệp trong đời này mà họ đã tạo ra.
Nếu bạn cảm thấy bản thân kém may mắn do không được hưởng phần phúc thì chúng ta vẫn còn lại phần đức để tự cứu lấy chính mình. Phúc không thể được sinh sôi hay tạo thêm vì nó đã được mặc định ngay từ khi bạn sinh ra, nhưng phần Đức thì không có giới hạn, bạn càng làm nhiều điều tốt sống càng lương thiện thì Đức càng được tích trữ nhiều.
Cuộc đời một nửa là do số mệnh an bài nhưng một nữa còn lại vẫn nằm trong tay chúng ta. Ông trời có đức hiếu sinh, không triệt đường sống của ai bao giờ, chỉ có chúng ta tự đẩy mình vào vực thẳm mà thôi.
Phúc đức bị tiêu trừ khi Nghiệp chướng xuất hiện và Nghiệp Chướng sẽ được hóa giải khi Phúc Đức được tích lũy. Mỗi người đều đang cầm trên tay một thanh gươm báu sử dụng vào việc tạo Phúc hay tạo Nghiệp là do chúng ta quyết định bởi mọi việc chúng ta làm không chỉ ảnh hưởng đến mỗi mình mình mà còn ảnh hưởng tới rất nhiều người khác. Số mình có tốt hay xấu ở nửa đời người còn lại là do chúng ta định đoạt.
Chúng ta không thể chọn cách bắt đầu, nhưng kết thúc đều do chính chúng ta định đoạt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét