Thứ Hai, 17 tháng 6, 2024

Ba Cái Ngu

 Bài viết này được viết lại theo sự hiểu biết đơn thuần của tôi qua giáo lý đạo Phật được thuyết giảng bởi sư Toại Khanh. Sư không muốn ai viết lại không giống như ý sư nên khi bạn đến trang nhà của tôi và tình cờ đọc được bài viết này thì bạn hảy vào trang web của sư để tìm hiểu thêm. Sư Toại Khanh có rất nhiều bài giảng rất lý thú về giáo lý đạo Phật. Tuy nhiên su hay nặng lời nếu sao chép lại không giống ý của sư. 

Sư cho là:

Lạc là trạng thái dễ chịu, còn khổ là trạng thái khó chịu. Lạc có được ở đời này là do quả lành của đời trước, bây giờ ta được hỷ lạc.

Khổ ưu ở đời này là do quả khổ của đời trước, cho nên bây giờ ta chịu khổ ưu.

Khi ta biết rằng cái dễ chịu chỉ là dễ chịu, và đừng đi xa hơn nữa và cũng như thế biết rằng cái khó chịu chỉ là cái khó chịu, và đừng đi xa hơn nữa.

Mỗi giây mỗi phút trong ngày ta đều kín đáo tạo nên nghiệp thiện và ác.Đừng tiếp tục tạo nghiệp mới trên cái quả cũ. "Đừng tạo nhân mới qua quả cũ nữa, dầu quả này là quả lành hay quả ác." Câu này rất đáng để chúng ta ghi nhớ. Bởi vì sao? Bởi vì chúng sanh không có tu tập, thích làm ác hơn làm thiện, nhưng tới lúc chịu quả thì thích quả thiện hơn là quả ác.

Có ba cái ngu mà chúng ta thường mắc phải:

1-Cái ngu thứ nhất là thích làm ác hơn làm thiện.

2-Cái ngu thứ hai là thích hưởng quả thiện và sợ quả ác. Bậc Thánh không có thích quả thiện và sợ quả ác. Còn chúng ta thì thích làm ác không thích làm thiện, tạo nhân thì tạo nhân ác hơn nhân thiện, mà lúc hưởng quả thì thích hưởng quả thiện hơn là quả ác. Chúng ta là phàm phu nên điều này thì đương nhiên rồi.

3-Cái ngu thứ ba là chúng ta đón nhận quả thiện bằng tâm tham và đón nhận quả ác bằng tâm sân.

Tức là ba lần ngu! Vì vậy, trong kinh đã  nói rất rõ: Lạc hãy để nó là lạc, nó là một phần rất riêng. Khổ hãy để nó là khổ, nó là một phần rất riêng. Đừng nên dệt nó thành một cái gì đó mà làm nó lớn chuyện lên.

Nếu may mắn sinh ra đẹp, hãy để cái đẹp dừng ở đó - đừng dùng nhan sắc để làm các tội ác. Nếu giàu có, thông minh, khỏe mạnh thì hãy dùng cái giàu, cái tài, cái mạnh để tiếp tục làm việc thiện mới. Đừng lấy đó để hưởng thụ, đam mê, chìm đắm, cúi đầu trong đó để rồi tiếp tục vay thêm nợ mới cho đời sau. Rất rõ ràng: Quá khứ là cái đã qua, bỏ nó đi để tập trung vào hiện tại. Tương lai là cái chưa đến nên quên nó đi để tập trung vào hiện tại.

Nhiều người hiểu lầm điều này. Họ tưởng rằng Phật là người chủ trương tu hành phủ nhận quá khứ. Không phải vậy. "Quên quá khứ" ở đây nghĩa là: Đừng nghĩ về quá khứ một cách không cần thiết. Nghĩ về quá khứ để tham, để giận thì không nên. Nghĩ về quá khứ để mà đau khổ thì không nên. Khi cần thiết, chúng ta nhắc đến quá khứ vì đó là kinh nghiệm quan trọng, là một bài học quan trọng thì nên nhắc. Còn nếu nhắc về quá khứ chỉ để thêm phiền não, để giận, để sợ, để ghen tuông, tị hiềm thì không nên.

Tương lai cũng vậy, chúng ta tu Phật không phải là phủ nhận tương lai. Nhưng chúng ta không nên nghĩ về tương lai bằng kiểu hoài vọng, u mê, mù quáng của người không biết đạo. Đầu tư cho một cái mù mờ không thấy rõ thì không nên. Nhưng nếu chúng ta có những trù hoạch, kế sách thông minh cho tương lai một cách cần thiết thì là chuyện nên làm. Đặc biệt là trong đạo giải thoát, chứ không nói đến chuyện làm ăn ngoài đời. Dù ở ngoài đời cũng vậy, chỉ nghĩ hoài vọng về tương lai một cách cần thiết, chứ không thể tay cầm vé số mà cứ nhìn villa, xe hơi đắt tiền, hay một cái resort riêng tư thì điều đó hơi đi quá xa.

Bài kinh này rất sâu. Ở đây Kinh dạy rõ rằng: sáu căn là sáu căn, sáu xúc là sáu xúc, sáu trần là sáu trần; đừng kết nối nó lại bằng niềm đam mê trong đó; làm vậy chỉ là gieo khổ mà thôi. Tôi nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, Đạo không phải là bôi tro trét trấu cuộc đời. Đức Phật không nói xấu cuộc đời, Ngài không bi quan hóa cuộc đời, Ngài không nói cuộc đời này là máu lệ. Ngài chỉ nói rằng mọi thứ không bền. Chúng ta bây giờ có đầu tư bao nhiêu thứ, có giàu có, thông minh, nhan sắc ... thì rồi ngày sau chúng ta vẫn phải sống bằng tâm trạng của người lờ đờ tám mươi, một trăm tuổi. Đó là chuyện trước mắt. Chưa kể nếu chúng ta cứ đam mê trong đó thì một khi tắt thở rồi chúng ta không biết sẽ đi về đâu chỉ có trời mới biết.

Pháp thoại sư Toại Khanh

https://toaikhanh.com/mp3.php?lan=vn

Thiên Lan sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...