Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

Câu chuyện ngụ ngôn và bài học mở lòng với chân lý rộng lớn

Ngày xưa, có một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng:

Con Kiến nhỏ sống trong chiếc khung gỗ rộng 1m², suốt ngày vui vẻ bò qua bò lại. Một hôm, Chuồn Chuồn bay ngang qua, thấy cảnh ấy liền hỏi:

– Anh bạn Kiến ơi, sao anh cứ bò trong cái khung ấy mãi thế? Anh không muốn ra ngoài à?

Nghe vậy, Kiến tròn mắt ngạc nhiên:

– Ra ngoài á? Ý anh là ngoài khung này còn có nơi nào khác để bò sao?

Chuồn Chuồn cười đáp:

– Đúng vậy, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm! Có biển cả mênh mông, bầu trời sao vô tận. Ngay cả tôi, bay cả đời cũng không thể chạm đến bờ bên kia của thế giới.

Kiến bật cười khinh khỉnh:

– Anh nói thật buồn cười! Tôi đây mỗi ngày bò hàng nghìn vòng, đã khám phá hết thế giới này. Bốn góc đều là 90 độ, diện tích là 1m², cấu tạo từ bùn đất và đá dăm. Tận cùng là bức tường gỗ kiên cố. Sao anh dám bảo tôi không hiểu thế giới?

Chuồn Chuồn thở dài:

– Anh không thử bước ra khỏi khung gỗ thì làm sao biết thế nào là tự do, là vô hạn. Những gì anh gọi là “thế giới” thực chất chỉ là nhà tù hạn hẹp thôi.

Kiến không đồng ý, tiếp tục bò trong khung gỗ, còn Chuồn Chuồn thì bay đi, mang theo sự tiếc nuối.

Lời bàn :

Qua câu chuyện ngụ ngôn trên nhắn nhủ rằng: nếu chỉ ôm giữ những hiểu biết hạn hẹp, con người khó lòng mở lòng để đón nhận tri thức mới. Kiến thức của mỗi cá nhân dù lớn lao đến đâu cũng chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi so với chân lý bao la của vũ trụ.

Trong triết học Trang Tử, câu chuyện về Bắc Hải Long Vương và thần sông Hoàng Hà cũng mang ý nghĩa tương tự. Khi chưa nhìn thấy biển cả, thần sông cứ nghĩ rằng dòng sông mình cai quản là rộng lớn nhất. Chỉ đến khi chứng kiến sự bao la của đại dương, thần sông mới nhận ra sự nhỏ bé của mình. Bởi vậy mà Trang Tử viết:

“Không thể cùng con ếch ngồi đáy giếng luận bàn về biển cả, không thể cùng loài côn trùng mùa hè nói về tuyết giá mùa đông, cũng không thể cùng kẻ tầm thường bàn về đạo lý.”

Ngoài ra câu chuyện còn có lời khuyên cho những ai chỉ tin vào khoa học và niềm tin vào chân lý vũ trụ là chân lý tối cao và phủ nhận sự tồn tại của những điều vượt ngoài hiểu biết. Nhưng liệu chính cách nghĩ này có phải là chiếc khung gỗ đang hạn chế con người?

Trong lịch sử những nhà khoa học vĩ đại như Isaac Newton, Albert Einstein, Nicolaus Copernicus hay Galileo Galilei đều có niềm tin sâu sắc vào một Đấng Toàn Năng – người tạo ra vũ trụ kỳ diệu này. Newton từng nói:“Từ trật tự kỳ diệu của các thiên thể, chúng ta không thể không thừa nhận rằng chúng được tạo nên bởi một trí huệ toàn năng. Vạn vật trong vũ trụ, từ vô cơ đến hữu cơ, đều là kiệt tác của Đấng Tối Cao.” Einstein cũng chia sẻ rằng: “Khoa học hôm nay chưa chứng minh được sự tồn tại của Thượng Đế, không phải vì Thượng Đế không tồn tại, mà bởi khoa học chưa đạt đến trình độ ấy.”

Qua đó chúng ta nên hiểu rằng Khoa học, dù mang đến nhiều thành tựu, vẫn không thể là chiếc gậy vạn năng. Nó chỉ là một phương tiện để con người tiếp cận chân lý, chứ không phải toàn bộ chân lý. Giống như con kiến cần bước ra khỏi khung gỗ, hay con ếch phải vượt khỏi đáy giếng, con người cũng cần bứt phá khỏi tư duy cố hữu để nhìn thấy sự vô hạn của vũ trụ. Hãy mở lòng, từ bỏ những giới hạn tự đặt ra, và bước ra ngoài để khám phá thế giới rộng lớn. Chỉ khi đó, chúng ta mới thực sự chạm đến tự do và chân lý..

From the internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...