Có một người đàn ông, đêm nào cũng bị đánh thức bởi một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong giấc mơ, anh thấy mình đang bơi trong một hồ nước rộng lớn, bơi một cách thành thạo như một vận động viên chuyên nghiệp.
Nhưng hồ quá mênh mông, còn cơ thể anh thì dần kiệt sức. Khi cảm thấy không thể bơi tiếp được nữa, anh thấy cha mình chèo thuyền đến gần. Người cha đưa tay ra và nói: "Nắm lấy tay bố đi, bố sẽ giúp con!" Nhưng anh lại nhớ về những lần bị cha mắng mỏ, thậm chí bị đánh đòn lúc nhỏ. Với nụ cười gượng gạo, anh từ chối: "Cảm ơn bố, cứ để con tự lo!"
Anh tiếp tục cố gắng bơi, mặc cho cơ thể đã mệt nhoài. Không lâu sau, em gái anh cũng chèo thuyền đến. Cô quăng một chiếc phao về phía anh và nói: "Anh, cầm lấy phao đi!" Nhưng anh lại nhớ đến những lần cô em bướng bỉnh, cãi lời mình. Một lần nữa, anh từ chối: "Không cần, cứ để anh!"
Sau bao cố gắng, cuối cùng anh cũng vào được bờ. Anh nằm vật ra trên cát, toàn thân rã rời, đầu óc mơ hồ. Một nhóm người vây quanh anh, toàn những khuôn mặt quen thuộc—gia đình, họ hàng, bạn bè. Mỗi người đều muốn giúp anh: người định đưa anh vào bệnh viện, người đốt lửa sưởi, người lấy quần áo khô và khăn để anh lau. Nhưng hễ ai định giúp, anh lại nhớ đến những lần họ làm anh tổn thương, dù chỉ là nhỏ nhặt. Và anh đáp: "Không, cảm ơn, cứ để tôi tự lo!"
Anh đứng dậy, người ướt sũng, bám đầy cát, mệt mỏi rời đi, để lại đám đông sau lưng.
Giấc mơ đó lặp lại suốt vài đêm, khiến anh quyết định tìm đến bà—người duy nhất anh cảm thấy chưa từng làm gì tổn thương mình và cũng là người anh tin tưởng nhất.
"Bà không rành giải thích giấc mơ," bà nói, "nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong lòng quá nhiều bực bội và oán giận."
"Bực bội? Oán giận? Cháu không nghĩ vậy! Nếu có, cháu phải cảm nhận được chứ!" – Anh kêu lên.
Bà điềm tĩnh đáp:
"Cái hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải đối mặt trong tâm trí. Cháu cần sự giúp đỡ, nhưng lại không tin tưởng bất kỳ ai. Cháu đã bơi tới bờ lần này, nhưng liệu cháu có thể làm được mãi mãi không? Tha thứ không phải là vì người khác, mà là vì chính cháu. Nếu không tha thứ, chẳng phải cháu đang tích tụ thêm những bực bội và oán giận trong lòng sao?"
Bà dừng lại, rồi nhẹ nhàng nói thêm:
"Người ta từng nói: Không ai hoàn hảo, nên ai cũng có sai lầm. Nếu cháu tha thứ cho lỗi lầm của người khác, cháu cũng sẽ được tha thứ cho những lỗi lầm của mình.
lời bàn :
Câu chuyện trên mang đến cho chúng ta nhiều bài học ý nghĩa về cuộc sống và cách đối nhân xử thế. Dưới đây là những bài học có thể rút ra:
1-Tha thứ là món quà cho chính mình:
Tha thứ không chỉ giúp giải thoát người khác khỏi lỗi lầm, mà quan trọng hơn, nó giải phóng chính ta khỏi sự oán giận và bực bội. Khi không tha thứ, ta mang theo những cảm xúc tiêu cực, khiến tâm hồn trở nên nặng nề.
2-Không ai hoàn hảo:
Mỗi người đều có những khuyết điểm và sai lầm, kể cả bản thân ta. Học cách chấp nhận điều đó giúp ta cảm thông với người khác và dễ dàng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn.
3-Tin tưởng và đón nhận sự giúp đỡ:
Không ai có thể tự mình vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Việc từ chối sự giúp đỡ, chỉ vì những tổn thương hay mâu thuẫn trong quá khứ, chỉ khiến ta thêm cô độc và mệt mỏi. Biết mở lòng và tin tưởng sẽ mang lại sức mạnh và niềm vui.
4-Buông bỏ quá khứ:
Quá khứ chỉ là những gì đã qua, nhưng nếu cứ mãi giam mình trong đó, ta sẽ không thể tận hưởng hiện tại. Sự oán giận, dù nhỏ bé, cũng có thể lớn dần và làm lu mờ niềm vui sống của ta.
5-Sức mạnh của cộng đồng và gia đình:
Dù đã từng có những xung đột hay hiểu lầm, gia đình và những người thân yêu vẫn luôn sẵn sàng ở bên khi ta cần. Hãy trân trọng tình cảm đó, bởi đó là nơi ta có thể tìm thấy sự an ủi và hỗ trợ trong những lúc khó khăn.
Ngoài ra câu chuyện còn nhấn mạnh rằng, để sống một cuộc đời nhẹ nhàng và hạnh phúc, ta cần học cách tha thứ, buông bỏ và mở lòng đón nhận tình yêu thương từ những người xung quanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét