Phân tích bài thơ "Phía Bên Kia"
Hôm nay tình cờ dọn dẹp lại mấy files cũ thì đọc lại được bài thơ một người bạn gởi khá lâu rồi nhưng bây giờ khi đọc lại là một tâm trạng khác. Các bạn hảy cùng tôi đọc bài thơ này và xem tâm trạng của mỗi người như thế nào khi đọc bài thơ này nhé
PHÍA BÊN KIA
Qua một ngọn đồi, bên ấy có mặt trời
Qua một nụ cười, nơi ấy có niềm vui
Qua một đời sông, nơi ấy là biển cả
Qua một tình yêu, nơi ấy có đọa đày.
Dại khờ là ta, tháng ngày thành vội vã
Tháng ngày đợi chờ, trái tim chừng hóa đá
Trái tim đa mang, tình yêu thành dang dở
Tình yêu xa rồi, thương nhớ lại lên ngôi.
Anh vẫn đơn côi đi về phía mặt trời
Nuôi ước vọng phục sinh hạnh phúc
Quá khứ là tường thành rắn chắc
Mà em thì...
Xa tắp phía mù khơi!
Qua một ngọn đồi, nơi ấy có mặt trời
Qua một nụ cười, nơi ấy có niềm vui
Qua một đời sông, nơi ấy là biển cả
Qua một tình yêu, nơi ấy có đọa đày.
Qua những đợi chờ, bánh xe luân hồi lại bắt đầu quay...
Tác giả NGO THI THANH VAN (Gia Lai)
“Phía Bên Kia” là một sự phản chiếu sâu sắc về hành trình của đời người, nơi niềm vui và nỗi đau luôn song hành. Nó nhắc nhở rằng trong cuộc sống, dù phải trải qua mất mát và đọa đày, vẫn luôn có hy vọng và khát vọng sống mạnh mẽ kéo con người tiến về phía trước, như hành trình đi mãi về phía mặt trời.
Bài thơ này qua góc nhìn của đạo Phật với ý nghĩa triết lý sâu sắc, bài thơ khắc họa một hành trình nội tâm đầy biến động. Cảm giác bước đi giữa khổ đau và hy vọng, nơi tình yêu luôn đi kèm với nguy cơ mất mát, như một định mệnh khó tránh khỏi cho những người yêu nhau.
Nếu nhìn bài thơ này qua góc nhìn tâm linh, bài thơ lại mang đến một tầng ý nghĩa mới. Nếu để ý, sẽ thấy tác giả sử dụng cấu trúc lặp lại với cụm từ “Qua một...” để nhấn mạnh sự chuyển dịch không ngừng trong hành trình cuộc sống. Những hình ảnh trong bài thơ chính là những biểu tượng sâu sắc cho các chặng đường mà mỗi con người đều phải trải qua.
"Đọa đày là ta, tháng ngày thành vội vã
Tháng ngày đợi chờ, trái tim chừng hóa đá"
Sự vội vã của thời gian khiến người ta cảm thấy mình như bị đọa đày. Sự chờ đợi và cô đơn bào mòn trái tim, biến tình yêu trở thành “dang dở” và khiến nỗi nhớ trở nên thống trị. Điều này cho thấy con người rất dễ bị tổn thương và trở thành nạn nhân của chính cảm xúc của mình.
"Anh vẫn đơn côi đi về phía mặt trời
Nuôi ước vọng phục sinh hạnh phúc"
Hình ảnh “đi về phía mặt trời” tượng trưng cho hy vọng, niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, “phía mặt trời” cũng là một điều mơ hồ, xa vời, giống như một ảo ảnh không thể chạm tới và đó cũng chính là sự "vô thường" trong cuộc sống.
Ngọn đồi, nụ cười, đời sông,biển cả, tình yêu: Các hình ảnh biểu tượng này thể hiện những chặng đường của cuộc đời. Đây là những trạng thái cảm xúc và kết cục khác nhau mà con người có thể gặp phải sau mỗi hành trình. Những đối cực này vừa thể hiện ước mơ vươn tới hạnh phúc, vừa nhấn mạnh sự khổ đau khó tránh khỏi trong đời.
Dù vậy "Qua những đợi chờ, bánh xe luân hồi lại bắt đầu quay…"
Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh bánh xe luân hồi, biểu tượng của sự tiếp diễn không ngừng của cuộc sống, tình yêu, mất mát và hy vọng. Dù khổ đau có kéo dài, hành trình cuộc sống vẫn tiếp tục như một chu kỳ bất tận. Bài thơ này nhắc nhở rằng chúng ta luôn có hy vọng đối diện với tất cả những thay đổi, những mất mát của cuộc đời dù phải trải qua mất mát và đọa đày, vẫn luôn có hy vọng và khát vọng sống mạnh mẽ kéo con người tiến về phía trước, như hành trình đi mãi về phía mặt trời hay là bước vào một vòng tròn nữa của bánh xe luân hồi.
Qua một ngọn đồi, nơi ấy có mặt trời
Qua một nụ cười, nơi ấy có niềm vui
Tác giả dường như muốn truyền tải rằng cuộc sống là sự kết hợp của những điều đối lập – sáng và tối, yêu thương và mất mát – nhưng chính điều đó tạo nên ý nghĩa và sự tiếp diễn không ngừng của con người trong dòng chảy thời gian.
Thiên Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét