Trong Đại Hùng Bảo Điện uy nghiêm, khói hương nghi ngút, một thiếu niên cung kính quỳ trước tượng Phật, chắp tay cầu khẩn:
"Nguyện Phật Tổ phù hộ cho con thi đỗ khoa cử, công thành danh toại, tận trung báo quốc, mang phúc lành đến cho quê hương."
Nói xong, cậu thắp ba nén nhang, cúi lạy rồi rời đi.
Phật Tổ nhìn theo chỉ mỉm cười. Tôn giả A Nan bên cạnh lấy làm lạ, liền hỏi:
— "Bạch Thế Tôn, cậu thiếu niên này chí nguyện cao đẹp, tâm thành kính cớ sao Người không ban phước?"
Phật Tổ khẽ đáp:
— "Bởi vẫn còn thiếu một nén nhang."
Mười Năm Sau
Người thiếu niên ngày nào nay đã là một võ tướng oai phong, dạn dày sương gió. Kỳ thi năm ấy không thành, nhưng chàng quyết chí tòng quân, lập nên bao chiến công hiển hách. Hôm nay, chàng trở về quê hương để cử hành đại hỷ.
Vẫn như xưa, chàng quỳ trước tượng Phật, thành kính thắp ba nén nhang:
"Nguyện Phật Tổ ban cho con một mối nhân duyên tốt đẹp, vợ chồng hòa thuận, trăm năm hạnh phúc."
Tôn giả A Nan nhìn sang Phật Tổ, thấy Ngài vẫn mỉm cười, liền hỏi:
— "Vì sao lần này Người vẫn không chấp nhận?"
Phật Tổ nhẹ nhàng đáp:
— "Vẫn còn thiếu một nén nhang."
Mười Năm Nữa Trôi Qua
Người võ tướng giờ đã bước vào tuổi trung niên, trên gương mặt phong sương hằn sâu những nếp nhăn. Vì liên lụy gia tộc bên vợ, ông bị giáng chức, lui về làm quan nhỏ nơi thôn dã. Bao hoài bão thuở thanh xuân giờ thành dang dở.
Lần nữa, ông dâng hương trước tượng Phật, khẩn cầu:
"Nguyện Phật Tổ phù hộ cho con cái của con học hành thành tài, tiếp nối chí hướng cha."
Nhìn cảnh ấy, A Nan thầm thở dài, nhưng khi quay sang, ông vẫn thấy Phật Tổ chỉ cười lặng lẽ.
"Rốt cuộc, vẫn còn thiếu một nén nhang..."
Thêm Mười Năm Nữa
Người võ tướng ngày nào giờ tóc đã điểm sương, an phận tuổi già nơi quê nhà. Không còn mộng quan trường, không còn khát vọng công danh, ông chỉ mong một cuộc sống bình dị bên gia đình.
Như mọi lần, ông kính cẩn dâng hương, nhưng lần này lời cầu nguyện đã đổi khác:
"Bạch Phật Tổ, suốt cuộc đời con cầu danh, cầu lợi, nhưng chưa một lần Người đáp lời. Hôm nay, con chỉ xin một điều duy nhất: cầu cho mẹ già bình an, mạnh khỏe, vui hưởng tuổi xế chiều. Ngoài điều ấy ra, con chẳng mong gì hơn."
Tôn giả A Nan chợt thấy trên gương mặt Phật Tổ ánh lên một nụ cười hiền hòa. Ngài khẽ gật đầu:
— "Lần này, nguyện của con đã thành."
Khi ông lão vừa rời khỏi chùa, tin vui đã vang khắp thôn làng: Hai người con trai của ông đồng đỗ trạng nguyên văn – võ, triều đình còn ban chiếu rửa oan, khôi phục chức vị, thậm chí thăng ba cấp.
Nhưng lần này, ông chỉ mỉm cười, chắp tay cảm tạ, rồi nhẹ nhàng từ chối:
"Bổng lộc quan trường đã không còn quan trọng. Giờ đây, con chỉ muốn ở lại quê nhà, chăm sóc mẹ già."
Trăm Điều Thiện, Hiếu Đứng Đầu
Suốt đời, con người quỳ trước tượng Phật, cầu danh, cầu lợi, cầu duyên, cầu phúc… nhưng lại quên mất một điều quan trọng nhất.
Một nén nhang cuối cùng – chính là chữ Hiếu.
Tấm lòng hiếu thuận có thể cảm động cả đất trời, và chỉ khi hiểu được điều ấy, con người mới thực sự hài lòng.
Qua câu chuyện trên chúng ta có nên đợi đến khi tuổi đã già hoặc một trong hai thân qua đời mới hiểu được chữ "Hiếu"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét