Thứ Hai, 6 tháng 1, 2025

Tiết Độ Ăn Uống

 Tiết độ trong ăn uống là sự chừng mực và kiểm soát trong việc thỏa mãn nhu cầu vật chất thiết yếu của cơ thể. Nhiều người hiểu lầm rằng "tiết độ" chỉ đơn thuần là không ăn quá no, nhưng ý nghĩa của nó sâu xa hơn thế. Tiết độ ở đây không chỉ dừng lại ở việc ăn vừa đủ mà còn bao hàm nhận thức rõ ràng về mục đích của việc ăn uống – để duy trì đời sống phạm hạnh, chứ không phải để hưởng thụ hay thỏa mãn dục vọng.

Trong đời sống của một vị tỳ kheo, vốn dĩ luôn đối mặt với sự thiếu thốn, những gì vừa miệng, ngon lành, hoặc bổ dưỡng dễ trở thành đối tượng của sự dính mắc. Những ai chưa từng sống trong hoàn cảnh khó khăn như ở tù, trong trại lính, ký túc xá sinh viên nghèo, hay đời sống xuất gia kham khổ, khó mà hiểu được sức hấp dẫn và sự cám dỗ của một miếng ăn. Người đời, với đầy đủ tiện nghi và sự nghiệp, khó hình dung được tại sao một miếng ăn lại có thể trở nên "to lớn" đến vậy.

Đời Sống Sa Môn Nguyên Thủy vào thời Đức Phật, các vị tỳ kheo không có nhà bếp hay người nấu ăn như ngày nay. Từ Đức Phật cho đến vị sa di nhỏ tuổi đều phải đúng giờ ôm bát đi khất thực. Trong mười ngày khất thực, may mắn lắm mới có một hoặc hai ngày được bữa ăn trọn vẹn. Điều kiện khất thực ngày xưa không giống với hoàn cảnh hiện đại, nơi một nhà sư có thể nuôi cả gia đình bằng bát khất thực đầy ắp.

Việc tiết độ trong ăn uống không chỉ đơn thuần là không nhận thức ăn dư thừa, mà còn tuân thủ quy định không giữ thức ăn qua đêm. Hơn thế nữa, người tu hành còn phải dừng ăn trước khi cảm thấy no. Theo kinh điển, khi ăn gần no – chỉ còn vài miếng nữa là đầy – tỳ kheo phải dừng lại. Điều này có nhiều lý do mà ngày nay đã được chứng minh theo khoa học là rất tốt cho sức khỏe:

1-Hỗ trợ tiêu hóa: Uống nước sau bữa ăn giúp tiêu hóa tốt hơn.

2-Giữ thân nhẹ nhàng: Khi ăn đến mức quá no, cơ thể trở nên nặng nề, gây khó khăn trong di chuyển và dễ dẫn đến buồn ngủ.

3-Tránh bệnh tật: Việc ăn quá nhiều có thể gây ra các vấn đề sức khỏe.

4-Khi thọ thực, tỳ kheo luôn phải quán tưởng rằng mỗi miếng ăn chỉ nhằm hỗ trợ cho đời sống phạm hạnh. Thức ăn chỉ có mục đích duy nhất là giải quyết nhu cầu cơ thể để duy trì việc tu tập, không vì bất kỳ lý do nào khác như người thế tục – ăn vì ngon miệng hay thỏa mãn dục vọng.

Trong khi ăn uống các tỳ kheo còn thực hành quán tưởng đó là cho rằng thức ăn, dù sạch sẽ trước khi tiêu thụ, khi vào cơ thể sẽ trở nên dơ bẩn. Mỗi miếng ăn được nhìn nhận không phải để thỏa mãn vị giác, mà để nuôi dưỡng thân mạng nhằm duy trì đời sống tu hành.Sự ngon miệng thực chất chỉ là ảo tưởng. Khi đói, ta cảm nhận thức ăn ngon, nhưng khi no, ngay cả cao lương mỹ vị cũng trở nên vô nghĩa. Nhận thức này giúp các tỳ kheo giữ sự chừng mực trong tiêu thụ và tránh những dính mắc không cần thiết.

Tiết độ trong ăn uống không chỉ là hành động bề ngoài mà còn là sự thực hành quán niệm sâu sắc về nhu cầu và mục đích của việc ăn uống. Sự chừng mực này giúp tỳ kheo duy trì đời sống phạm hạnh, vượt qua những cám dỗ vật chất, và hướng đến giải thoát.


+++Chú thích :Bài viết do sư Toại Khanh thuyết giảng. Tôi viết lại cho dễ hiều hơn theo sự hiểu biết của tôi. Các bạn có thể đến thăm trang nhà của sư để đọc lời giảng nguyên văn của sư

sưtoaikhanh.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...