Thiền sư Tịnh Không thường khuyên các đệ tử xuất gia cũng như cư sĩ tại gia rằng, nếu muốn tích lũy nhiều phước báu cho đời này và đời sau, thì cần phải tạo âm đức.
Vậy âm đức là gì? Âm đức chính là những việc thiện lành mà ta thực hiện một cách âm thầm, không để người khác biết. Ngày nay, nhiều người nổi tiếng hoặc giàu có làm việc thiện và được truyền thông ca ngợi, đưa tin rộng rãi. Tuy đây cũng là phước báu, nhưng phước này dễ bị tiêu hao nhanh chóng.
Người làm việc tốt thực sự không cần ai biết đến. Nếu làm điều thiện mà mong muốn người khác hay biết, thì đó chưa phải là chân thiện, vì tâm vẫn còn vướng mắc vào danh tiếng và lợi lộc. Thiện này chỉ là giả thiện, không phải chân thiện.
Nếu trong lòng có tâm thiện, ta không cần khoe khoang hay phô trương trên mạng xã hội. Một người có đức hạnh chân chính thường khiêm tốn, ẩn mình, không thể hiện tài năng ra bên ngoài. Chúng ta có thể thấy nhiều bậc chân tu luôn sống ẩn dật, không tìm cách xây dựng chùa chiền to lớn hay kêu gọi Phật tử đóng góp để tạo phước. Họ tích đức một cách thầm lặng, nên khi nhân duyên đến, dù bị người đời phát hiện, họ cũng sẽ tìm cách rời đi, giống như trường hợp của thầy Minh Tuệ ở Việt Nam.
Trong đạo Phật, việc tích âm đức hàng ngày có thể được thực hành qua các việc như thọ trì Bát Quan Trai giới. Đây là cách giúp chúng ta tự tạo âm đức cho chính mình. Những việc thiện nhỏ nhặt như giúp đỡ người khác mà không phân biệt, chia sẻ cơm áo với những người bất hạnh, hoặc cúng dường tài vật mà không cần nêu danh đều góp phần tăng trưởng âm đức. Làm việc thiện mà không cầu danh lợi chính là cách giảm bớt lòng tham và tăng trưởng tâm thanh tịnh.
Người tạo phước ắt sẽ được hưởng phước báu. Mỗi ngày, nếu ta giữ tâm niệm thiện lành, thì phước đức cũng theo đó mà tăng trưởng. Niệm thiện có nghĩa là giữ tâm thanh tịnh, không suy nghĩ điều tiêu cực.
Đức Phật dạy rằng chúng sinh cần thực hành thiện nghiệp để tạo nhân duyên, tích lũy phước báo. Nhờ đó, đời này được an vui, kiếp sau không bị đọa vào đường ác. Đây chính là nền tảng của các pháp lành trong thế gian và xuất thế gian.
Phước báu có tính “hữu lậu” hay “hữu vi”, nghĩa là dù con người có hưởng phúc, vẫn còn trong vòng luân hồi sinh tử. Khi hưởng hết phúc, nếu không có công đức chân chính, sẽ bị đọa lạc để trả nghiệp. Nói đơn giản, dù có tạo ra nhiều phước đức nhưng nếu vẫn gieo nhân ác, thì vẫn phải chịu quả báo. Tuy nhiên, người có nhiều phước báu sẽ nhẹ nghiệp hơn so với người không có phước. Vì vậy, việc tích âm đức chính là điều mà mỗi người nên thực hành để có được sự an vui và giải thoát bền vững.
Thiên Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét