Có những lúc, cuộc đời không cần ta mạnh mẽ hơn, mà cần ta biết dừng lại. Giữa guồng quay không ngừng của công việc, những mối quan hệ chất chồng, và cả những kỳ vọng tự ta đặt lên mình, đôi khi, chỉ một bước lùi thôi cũng đủ để ta giữ lại chính mình.
Người từng trải, người hiểu đời, rồi cũng đến lúc chọn quay về ở ẩn — không phải là trốn chạy, mà là để nghỉ ngơi, hồi phục, và lắng nghe trái tim mình đang thì thầm điều gì. Khi ta sống quá lâu trong ánh đèn sân khấu của đời, sử dụng tài năng đến kiệt quệ, cái tôi lớn dần theo từng lời khen, từng thành tựu, từng bước tiến tưởng như vẻ vang… rồi có lúc, ta trở thành một người không còn dễ gần, không còn dễ yêu như xưa.
Có bao giờ bạn cảm thấy mình đang dần mất đi những điều tốt đẹp vốn có? Một lúc nào đó, sự mệt mỏi khiến bạn chẳng còn thấy niềm vui trong công việc, chẳng còn hứng khởi mỗi sáng mai thức dậy. Đó không phải là sự yếu đuối. Đó là dấu hiệu của một tâm hồn đang cần được chăm sóc. Và khi ấy, xin hãy dừng lại. Nếu có thể, hãy tạm rời công việc, gác lại những toan tính tài chính, để trở về bên trong, nơi lâu nay ta đã bỏ quên.
Có những người đủ bản lĩnh để buông tay giữa những dự án lớn, chỉ vì họ hiểu rằng nếu cứ tiếp tục, chính họ sẽ đánh mất mình. Và đôi khi, một bước lùi ấy lại là điều giúp họ đứng dậy mạnh mẽ và trong sáng hơn bao giờ hết.
Ngay cả trong tình yêu hay hôn nhân, cũng có những khoảnh khắc mà ở gần quá lại khiến ta xa nhau. Khi không còn nồng ấm như thuở đầu, khi hiểu lầm chất chồng, khi những lời nói không còn chạm tới trái tim nhau nữa – hãy dừng lại. Hãy lặng lẽ rời đi trong chốc lát, để lắng nghe mình và nghĩ về người kia bằng tất cả sự chân thành ban đầu. Sự “ở ẩn” trong Đạo Phật chính là khoảng lặng cần thiết ấy – nơi không ai xen vào, không một ồn ào nào chen chân. Chỉ có ta, và tâm hồn mình.
Ở đó, ta học im lặng – thứ im lặng không phải của sự cam chịu, mà là của sự thấu hiểu. Chỉ khi không còn bị cuốn theo bên ngoài, ta mới nhận ra rằng mình thật nhỏ bé, và cũng thật đáng thương. Những lúc ta khoe khoang, gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, là những lúc ta yếu đuối nhất về tâm hồn. Vậy thì tại sao không cho mình một cơ hội để lùi lại – để bắt đầu lại sâu sắc và nhẹ nhàng hơn?
Đức Phật không chỉ khuyên “chớ làm điều ác”, mà còn dạy: hãy thôi chế tác ra những năng lượng độc hại từ bên trong mình. Những dòng suy nghĩ tiêu cực miên man là thứ khiến ta đau khổ nhất – không phải người khác, không phải hoàn cảnh. Và để cắt đứt dòng chảy ấy, thiền định là cánh cửa mở ra sự tự do nội tâm. Ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu. Không suy nghĩ gì cả. Chỉ lắng nghe sự sống trong chính ta.
Khi ta lùi lại một bước, không phải là để rút lui, mà là để làm sạch trái tim, để bước tiếp với tâm hồn lành mạnh và an nhiên hơn. Vì có những bước chân không cần gấp gáp, nhưng mỗi bước lại dẫn ta về đúng nơi mình cần đến.
Hãy dừng lại, khi cần.
Hãy ở ẩn, khi mỏi mệt.
Và hãy trở lại – bằng trái tim đã được chữa lành.
Bài viết thể hiện theo bài pháp thoại của sư Minh Niệm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét