Thứ Hai, 30 tháng 6, 2025

Câu chuyện con cò và bài học về cách yêu thương đúng cách

Một buổi chiều nọ, chúng tôi bắt gặp một con cò đang mắc kẹt trong một hồ nước cạn. Nó đứng bất động, đầu cúi gằm như một khúc củi khô, bởi trên đầu là một túi ni lông nặng trĩu nước làm nó không thể cất cánh. Cảnh tượng ấy khiến ai nhìn cũng phải động lòng. Chúng tôi vội bước nhanh đến để tìm cách giúp nó thoát nạn.

Thế nhưng, ngay khi nghe tiếng động, con cò giật mình, cố sức vỗ cánh bay đi trong dáng vẻ lảo đảo, mệt mỏi. Nó chỉ bay được vài mét rồi rớt xuống cách chúng tôi khoảng hai chục bước chân. Dường như nó quá sợ hãi con người nên toàn thân run rẩy, hoảng loạn.

Tôi nhẹ nhàng bước lại gần, nhưng chưa đến nửa đoạn đường thì nó lại vùng vẫy bay tiếp. Lần này, nó không bay xa mà chỉ sà xuống rồi chui vào một bụi rậm gần đó. Tôi từ tốn tiến lại gần hơn. Lạ thay, lần này con cò không bỏ chạy nữa. Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ túi ni lông nặng nề trên đầu nó. Hai mắt nó đỏ ngầu, ánh nhìn mệt mỏi, tuyệt vọng. Có lẽ nó đã trải qua nỗi hoảng loạn tột cùng giữa sự sống và cái chết.

Nhìn con cò, tôi chợt tự hỏi: “Trong đời mình, ta đã từng gặp một 'con cò' như thế chưa? Một ai đó đang tuyệt vọng và cần được giúp đỡ, nhất là người thân yêu của mình?”

Chúng ta ai cũng có lòng muốn cứu giúp người khác, đặc biệt là người thân đang lầm đường lạc lối. Nhưng không phải chỉ có tình thương là đủ. Nếu ta đến với họ bằng cái nhìn phán xét, áp đặt, nhân danh đạo đức hay một lý tưởng nào đó, thì sự giúp đỡ ấy sẽ khiến họ thêm sợ hãi, chứ không thấy được cảm thông. Họ sẽ khép kín lòng mình, thậm chí phản kháng lại, như con cò kia – càng cố gắng tiếp cận, nó càng hoảng loạn và muốn trốn chạy.

Giúp người không chỉ là hành động xuất phát từ trái tim, mà còn cần sự hiểu biết, kỹ năng và sự tế nhị. Dù ta là người thân yêu nhất của họ, nếu không hiểu được nỗi đau, sự mặc cảm, tự ái hay kiệt sức của họ thì ta sẽ thất bại.

Nhưng ta cũng không thể bỏ mặc. Ta cần có mặt bằng sự lặng lẽ, kiên trì và chân thành – không áp đặt, không phán xét. Chỉ khi sự hiện diện của ta đủ bình an và tình thương ấy đủ sâu sắc, người kia mới cảm thấy an toàn mà cho phép ta giúp đỡ.

Nhớ lại thuở bé, có lần ta té ngã vì vấp ngạch cửa và òa khóc. Mẹ liền chạy đến, vừa đỡ ta dậy vừa... mắng yêu cái ngạch cửa đã làm con mẹ đau. Sau đó, mẹ mới dịu dàng dạy ta cẩn thận hơn. Mẹ không chê trách ta dù là vô ý. Đó là tình thương bao dung mà ta suốt đời không quên.

Trong lúc tuyệt vọng, có người vì không chịu nổi nỗi đau nên đã tìm đến cái chết. Có thể mất mát của họ chưa hẳn là điều quá lớn, nhưng trong giây phút tâm thức bị tổn thương nặng nề, họ không còn nhìn thấy được ánh sáng nào phía trước. Mọi thứ đều trở nên đen tối, bi quan. Họ cô đơn, lạc lõng, không còn thấy ý nghĩa cuộc sống.

Trên thực tế, gia đình và bạn bè có thể vẫn đang dang tay chờ họ quay về, nhưng họ không còn đủ sức để nhận ra. Họ tưởng rằng mình chỉ còn một mình trong cuộc đời vô tận này.

Cho nên, nếu bạn đang tuyệt vọng, xin hãy nhớ: người thân yêu của bạn vẫn ở đó, sẵn sàng yêu thương và nâng đỡ bạn – không phải bằng sự thương hại, mà bằng sự hiện diện chân thật, như tôi đã có mặt với con cò nhỏ kia trong khoảnh khắc cuối cùng của nó cần một ai đó.

Và nếu bạn muốn cứu một "con cò" nào đó, xin đừng chỉ đến bằng tình thương – mà hãy đến bằng cả sự hiểu biết, sự khiêm tốn và lòng nhẫn nại. Bởi đôi khi, thương mà không hiểu cũng có thể vô tình làm người kia tổn thương thêm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cứu Vãn Hôn Nhân – Khi Hai Người Còn Muốn Đi Cùng Nhau

Mối quan hệ của bạn đang gặp trục trặc? Những cuộc cãi vã lặp đi lặp lại, sự im lặng ngày một dài hơn, hay cảm giác yêu thương dần phai nhạt...