Khi nói đến Phật pháp, nhiều người thường nghĩ ngay đến hình ảnh: ngồi thiền, tụng kinh, trì chú, hành hương đến các thánh địa… Những điều ấy quả thật là phương tiện tu tập. Nhưng nếu ta chỉ nhìn thực hành Phật pháp giới hạn trong những khuôn khổ đó thì chưa trọn vẹn. Bởi cốt lõi của Phật pháp chính là Sống để Yêu thương.
Thật ra, giữa “Sống để Yêu thương” và “thực hành Phật pháp” không hề có sự phân biệt. Nếu chúng ta yêu thương bằng sự hiểu biết, bằng cái tâm sáng trong, thì ngay lúc ấy chúng ta đang thực hành Phật pháp. Ngược lại, nếu ta học Phật mà thiếu tình thương, thiếu sự quan tâm đến muôn loài, thì đó chỉ là vỏ hình thức, không chạm đến tinh túy của giáo pháp.
Tuy nhiên, do hoàn cảnh lịch sử, văn hóa, và tập quán khác nhau, con người thường vô tình tách rời hai điều này. Người thì cho rằng việc yêu thương, chăm sóc thiên nhiên, bảo vệ môi trường chỉ là hoạt động xã hội hoặc phong trào nhân đạo. Người thì nghĩ rằng Phật pháp chỉ là những pháp môn tu hành trong chùa chiền. Chính sự phân biệt này đã khiến ta quên mất rằng yêu thương và Phật pháp vốn là một.
Ví dụ, khi bạn trồng một cái cây, dọn rác ngoài đường, hay bảo vệ nguồn nước, có người sẽ bảo: “Đó không phải là thực hành Phật pháp.” Họ coi đó như công việc của tổ chức môi trường hay phong trào ngoại đạo nào đó. Nhưng nếu ta nhìn sâu, ta sẽ thấy rằng từng việc làm ấy đều xuất phát từ tình thương, từ sự hiểu biết về mối liên hệ giữa mình và vạn vật. Và chính khi ấy, ta đang sống đúng với tinh thần Phật dạy.
Trong giáo lý, Phật từng chỉ rõ: thực hành không chỉ nằm ở hình thức mà nằm ở bản chất. Đại Thủ Ấn, Đại Toàn Thiện hay tự tính Phật đều nhắc ta rằng vũ trụ, thiên nhiên và ta vốn không tách rời. Khi chăm sóc cây xanh, nguồn nước, không khí, ta không chỉ bảo vệ môi trường, mà ta đang nuôi dưỡng chính tự tính Phật trong mình.
Điều quan trọng là, khi hiểu tự tính Phật cũng chính là tự tính thiên nhiên, ta sẽ thấy: yêu thương thiên nhiên, yêu thương con người, yêu thương vạn vật chính là đi vào con đường giác ngộ.
Cho nên, từ nay, nếu ai hỏi “Sống để Yêu thương có phải là thực hành Phật pháp không?”, thì câu trả lời là: Không những phải, mà còn là nền tảng thiết yếu. Một hành giả chân chính không thể tách rời tình thương khỏi con đường tu tập.
Yêu thương là thực hành. Thực hành là yêu thương. Hai điều ấy vốn là một, chỉ khi ta còn chấp vào khái niệm thì mới thấy khác biệt.
Bài viết dựa theo lời giảng của của Đức Pháp Vương Gyalwang Drukpa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét