Trong một buổi thuyết giảng, sư Minh Niệm kể lại kỷ niệm với cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:
“Một ngày tôi đến thăm anh Sơn, thấy anh đang ngồi trước sân. Tôi hỏi: ‘Anh Sơn đang làm gì vậy?’
Anh mỉm cười đáp: ‘Lại đây ngồi với tôi, không làm gì cả, chỉ ngồi yên thôi.’
Chúng tôi ngồi bên nhau lặng lẽ hơn một giờ, không một lời trao đổi. Rồi anh nói: ‘Tôi không ngồi thiền được, nhưng đây cũng là cách tôi ngồi yên để nhìn lại mình.’”
Sau những ngày sáng tạo thăng hoa, thành công với âm nhạc, giữa tiệc tùng và bạn bè, Trịnh Công Sơn đã tìm thấy một niềm vui sâu sắc hơn: ngồi yên với chính mình, với tâm hồn mình trong khoảnh khắc hiện tại.
Ngày nay, trong nhịp sống vội vã, ta hiếm khi có thời gian ngồi một mình để lắng nghe và nhìn lại bản thân. Ta thường nghĩ đến những chuyến đi sắp tới, những kế hoạch cần thực hiện hay sẽ phải tiêu tiền như thế nào mới thỏa mãn. Niềm vui ấy, nếu có, đôi khi chỉ tồn tại trong vài ngày nghỉ ngắn ngủi, rồi lại bị cuốn trôi khi ta quay về với guồng quay bận rộn.
Ở một mình đôi lúc có thể khó khăn. Dù là người độc thân, sống xa gia đình, hay đang tập làm quen với sự “độc hành”, nhiều người vẫn thấy trống vắng nếu không có ai bên cạnh. Chúng ta thường mong chờ người khác lấp đầy khoảng trống ấy. Nhưng thực tế, ta vẫn có thể hạnh phúc khi ở một mình — bằng cách học cách tự lập, nuôi dưỡng góc nhìn tích cực và nâng cao sự nhận thức về bản thân.
Một trong những cách đơn giản là dành thời gian nghĩ về những điều thật sự quan trọng và mong ước sâu xa của mình. Khi dần dành nhiều thời gian cho các hoạt động một mình, ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn và không còn sợ sự trống vắng. Bắt đầu bằng những khoảng thời gian ngắn, rồi tăng dần, bạn sẽ thấy ở một mình cũng là một dạng bình an.
Theo Phật giáo, hạnh phúc không nằm ở những gì ta tìm kiếm bên ngoài, mà chính là sự an lạc nội tại — một trạng thái tỉnh thức và chấp nhận trọn vẹn hiện tại. Đức Phật dạy rằng mọi cảm xúc, dù là hạnh phúc hay khổ đau, đều khởi sinh từ tâm. Khi quay về nhận diện và hiểu rõ bản chất của tâm, ta sẽ biết cách tự tạo ra niềm vui cho chính mình.
Tôi rất thích bài hát Phôi Pha và trong ca khúc này, Trịnh Công Sơn viết:
“Có nhiều khi từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ tựa hồ những năm xưa…
Không còn ai, đường trần ôi quá dài
Những đêm xa người…”
Nhạc sĩ TSS đã chia sẻ ý nghĩa của câu từ này vói sư Minh Niệm rằng: chỉ khi ngồi thật yên, ta mới nghe rõ tiếng bước chân của mình, mới cảm nhận con đường đời dài thẳm, và có những đoạn đường ta cũng phải đi một mình.
Tự tạo hạnh phúc cũng là học cách buông bỏ. Phần lớn đau khổ bắt nguồn từ sự bám víu — vào tiền bạc, danh vọng, hay các mối quan hệ. Khi buông xả, chấp nhận tính vô thường của cuộc sống, hạnh phúc sẽ đến một cách tự nhiên. Buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ tất cả, mà là thả lỏng sự níu giữ, giải phóng kỳ vọng. Tính chất và tầm quan trọng của việc ngồi yên với chính mình, học cách ở một mình, lắng nghe tâm hồn, và buông bỏ sự bám víu. Khi ta quay về với hiện tại, chấp nhận tính vô thường của cuộc sống, ta sẽ tự tạo được niềm vui và hạnh phúc bền vững.Chính sự tự do đó là cội nguồn của hạnh phúc.
Thiên lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét