Đôi khi, chỉ một cơn gió thoảng qua, một tin buồn bất ngờ, hay một hơi thở nặng nề trong lồng ngực cũng đủ khiến ta giật mình nhận ra: đời người thật ngắn. Giữa những tất bật, toan tính và hơn thua, có khi nào ta dừng lại để lắng nghe hơi thở của chính mình — mong manh, nhưng cũng là nơi nương tựa duy nhất?
Bài viết nhỏ này là một lời nhắc nhẹ, dành cho những ai đôi khi quên mất rằng: chỉ cần sống sâu hơn một chút, bình an sẽ có mặt ngay trong chính hiện tại này.
“Kiếp người mong manh như hơi thở” — đó là lời Phật dạy từ hơn hai ngàn năm trước, và cho đến hôm nay, vẫn là chân lý không đổi của đời sống.
Con người thật nhỏ bé, mỏng manh giữa cuộc đời vô thường này. Chỉ cần nhìn những cơn bão, những đợt sóng thần ập đến, ta sẽ thấy biết bao sinh mạng bị cuốn trôi trong chớp mắt. Giữa những biến động ấy, ta tự hỏi: Sự sống này có thật bền chặt không? Bao giờ ta mới thật sự chạm đến chiều sâu của cuộc sống để có thể sống an nhiên qua từng biến động — hay ta vẫn mãi là nạn nhân của những thăng trầm, được mất, đến đi?
Chỉ khi nào ta nhận ra điều ấy, đó mới là dấu hiệu của sự trưởng thành. Ta sẽ không còn liều lĩnh như con thiêu thân lao vào ánh lửa đời sống trong vô minh, cũng không còn nuông chiều bản năng “thích gì làm nấy”. Ta bắt đầu biết dừng lại, biết cân nhắc và quán chiếu mỗi hành động của mình.
Khi một cơn đại dịch đi qua, ta tưởng rằng mình đã yên ổn, nhưng rồi vẫn có thể còn hàng trăm cơn “đại dịch” khác — không chỉ là bệnh tật, mà là những biến động trong lòng người. Chiến tranh nơi này chấm dứt, nơi khác lại bắt đầu. Thế giới này vốn bất toàn và bất an, đó là sự thật không thể chối bỏ.
Ta đã từng tin đời sống an toàn, nên ra sức đầu tư, vun vén, nắm giữ. Nhưng rồi, ai đã từng đi qua những mối tình sâu đậm đều biết rằng không có một tình cảm nào mà không sóng gió. Cuộc đời vốn không an toàn. Người từng hứa yêu thương ta cũng có thể bỏ ta mà đi, và giữa hạnh phúc với khổ đau, đôi khi chỉ cách nhau một nốt nhạc.
Vậy thì ta phải sống thế nào giữa cõi đời này?
Không phải ai cũng có duyên để xuất gia như các bậc thiền sư. Nhiều người cho rằng khi chán đời thì đi tu, nhưng thực ra, chỉ người thật sự hạnh phúc mới có thể tu được. Khi tâm còn chán chường, nơi đâu cũng sẽ thấy bất an, chẳng có chỗ nào dung thân.
Nếu ta nhận ra rằng bản chất của sự sống vốn không có sinh diệt, và ta chỉ là một phần của trời đất, của dòng duyên khởi, thì tâm ta sẽ lắng dịu lại. Khi ta thấy được pháp thân của mình là cây, là hoa, là giọt sương, là mây trời, là những con người quanh ta — thì ta không còn tách biệt nữa.
Hiểu được vô ngã, ta sẽ biết rằng mọi thứ chỉ hiện hữu khi đủ duyên: cái này có thì cái kia có, cái này không thì cái kia không. Từ đó, ta sống bình an giữa đổi thay, vì biết rằng tất cả chỉ do duyên hợp mà thành, duyên tan thì mọi thứ trở về không. Không gì ta thật sự làm chủ, nên không cần đắm nhiễm hay bám víu.
Đó chính là nghệ thuật sống giữa sự mong manh của kiếp người.
Ngay từ giây phút này, ta không thể chần chờ nữa. Hãy tu tâm, rèn thân để mỗi ngày trôi qua đều là một giấc mộng an lành, và mỗi ngày mai đều là nguồn hy vọng mới. Hãy thực hành chánh niệm — chú tâm, tỉnh thức nơi đây và bây giờ — để có thể thoát khỏi khổ đau. Nếu ta biết sửa đổi những thói xấu sẵn có bằng thái độ chân thành, cầu tiến, và một chút tình người, thì cái mới sẽ nảy nở tự nhiên trong tâm. Chính cái mới ấy là điều kiện nuôi dưỡng sự sống — trong đạo, trong đời, và trong từng hơi thở mong manh mà ta đang có.
Hãy sống đơn giản hơn, bớt nắm giữ, bớt sợ hãi. Bởi khi ta thật sự thấy rõ sự mong manh của đời người, ta sẽ biết trân quý từng khoảnh khắc đang có, biết mỉm cười ngay cả giữa sự bất hạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét