Câu chuyện về sự tự chủ và niềm tin vào chính mình do sư Mình Niệm thừong rất hay kể lại trong những buổi thuyết giảng của sư.
Có một cậu bé bị mù đến nhà người bạn chơi. Mải mê trò chuyện đến khi trời sẫm tối lúc nào không hay. Thấy bạn chuẩn bị ra về, người bạn liền đưa cho cậu một chiếc đèn lồng.
Cậu bé mù bật cười:
– Anh trêu tôi à? Tôi mù mà. Đưa đèn cho tôi thì có ích gì?
Người bạn nhẹ nhàng đáp:
– Không phải để anh thấy đường. Mà là để người khác thấy anh và tránh anh.
Nghe vậy, cậu bé cảm động lắm. Cậu vui vẻ cầm đèn lên và bước đi trong niềm phấn khích:
“Hôm nay chắc chắn ai cũng sẽ tránh mình.”
Vì quá yên tâm vào chiếc đèn, cậu bắt đầu mất cảnh giác. Cậu không dùng chiếc gậy hay cảm giác nhạy bén vốn vẫn giúp mình đi lại mỗi ngày. Cậu chỉ đưa cao chiếc đèn và đi thẳng.
Một đoạn sau, rầm! – ai đó đâm sầm vào cậu. Cả hai ngã nhào. Cậu bé nổi giận:
– Anh mù rồi hay sao mà không thấy cây đèn của tôi?
Người kia ôm bụng cười:
– Đèn nào? Cây đèn của anh tắt lâu rồi, anh mù ơi.
Lời bàn
Câu chuyện đơn giản nhưng chứa đựng một ẩn dụ sâu sắc về sự lệ thuộc.
Cậu bé mù vốn có thể tự đi bằng kỹ năng của mình — kỹ năng được tạo nên từ sự thực tập, bản năng sinh tồn và lòng tin vào chính bản thân. Nhưng khi có một “chỗ dựa” bên ngoài, cậu lập tức bám vào nó. Và rồi khi chỗ dựa ấy không còn, cậu mất phương hướng.
Trong cuộc sống, chúng ta không khác gì cậu bé ấy.
Khi có một người để dựa vào…
Khi có một vị trí để tự hào…
Khi có sự khen ngợi để nuôi dưỡng bản ngã…
Khi có ai đó nắm tay dẫn dắt…
Ta thường quên mất năng lực thật sự nằm trong chính mình.
Và khi “cây đèn” ấy vụt tắt — khi người ta dựa vào rời đi, khi hoàn cảnh thay đổi, khi sự công nhận biến mất — ta dễ hụt hẫng, loạng choạng, thậm chí gục ngã.
**Ánh sáng bên ngoài chỉ soi đường.
Ánh sáng bên trong mới giúp ta bước đi.**
Sự hỗ trợ của người khác rất quý, nhưng không ai có thể thay ta sống cuộc đời này. Ta là người duy nhất chịu trách nhiệm cho hạnh phúc, cho lựa chọn, cho từng bước chân của mình. Khi ta có trí tuệ, bản lĩnh, và niềm tin vào giá trị của chính mình, thì dù cuộc đời có tăm tối đến đâu, ta vẫn có thể dò đường mà bước tiếp. Khi đó, ta không còn bị động, không còn sợ mất đi “cây đèn” nào nữa — vì ánh sáng thật sự đã nằm trong tâm trí ta rồi.
++Thông điệp của câu chuyện này chính là đừng đánh mất chính mình khi dựa vào người khác. Cho dù có khó khăn cách mấy thì bản thân ta phải luôn làm chủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét