Chúng ta những người đã lớn lên và cảm nhận được sự mất mát của chiến tranh Việt Nam và mỗi lần khi nghe bài hát “Cơn Mê Chiều”, tôi có cảm giác như đang trở lại khoảng thời gian đau buồn ấy và đứng giữa một Huế sau bão lửa, nơi mọi âm thanh đều chìm xuống và chỉ còn lại tiếng thở dài của đất trời. Bài hát "cơn mê chiều " khác hẳn ca khúc "hát trên những xác người " của nhạc sĩ TCS cũng viết về thàm họa của năm Mậu Thân 1968 nhưng không gào thét, không lên án, nhưng chính sự lặng lẽ ấy lại khiến nỗi đau trở nên sâu hơn. Tôi thấy trong từng câu hát là bóng dáng của những con người đã đi qua biến cố Mậu Thân – những người mất mát, những người còn sống nhưng mang vết thương không bao giờ lành. “Cơn Mê Chiều” khiến tôi hiểu rằng chiến tranh không chỉ phá hủy một thành phố mà còn làm tan nát ký ức và bình yên của cả một đời người. Và có lẽ vì thế, mỗi lần giai điệu ấy vang lên, tôi lại thấy lòng mình chùng xuống, như đang tưởng niệm một phần lịch sử mà chúng ta không bao giờ được phép quên.
Nguyễn Minh Khôi là tác giả của tác phẩm này và nhiều người nghỉ rằng đây là một bài thơ tuy nhiên cũng không rỏ là thơ hay là bài hát. Ta chỉ có thể hình dung Cơn Mê Chiều gợi lại một buổi chiều u ám của Huế sau biến cố Tết Mậu Thân 1968. Thành phố như chìm trong cơn mê dài: phố xá hoang tàn, cầu Trường Tiền lặng lẽ soi bóng những mất mát, và những con đường từng bình yên giờ phủ đầy dấu vết chiến tranh.
Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình
Đường nội thành đền xưa ai tàn phá ?
Cầu Tràng Tiền bạc màu loang giòng máu
Hương Giang ơi thuyền neo bến không người qua đò
Một lần thôi nhưng còn mãi ...
Và chiều nay không có em, đường phố cũ chân mềm
Giọng kể trong bài hát như của một người trở về quê hương sau bão lửa, đứng giữa đổ nát mà nhớ lại những gương mặt thân quen đã không còn. Nỗi đau không được nói thành lời.
Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình, xác người
Cho ruộng đồng xanh màu, cho nắng mới lên cao
Và người ơi xin chớ quên...
Bài hát là tiếng thở dài cho một Huế đẹp mà buồn, cho những phận người bị cuốn vào cơn mê của lịch sử. Cơn Mê Chiều là một nhạc phẩm phản ánh hiện thực tang thương của Huế sau cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968. Không gian hậu chiến: Huế hiện lên với cảnh hoang tàn, đổ nát, gợi cảm giác mất mát sâu sắc. Người kể chuyện hồi tưởng những hình ảnh quen thuộc nay đã biến dạng bởi chiến tranh. Nỗi đau nhân sinh nhấn mạnh sự hy sinh và cái chết của người dân, qua đó phản ánh bi kịch của chiến tranh đối với đời sống con người.
Đừờng vào thành, hàng cây trơ trụi lá
Đồi Ngự Bình thịt xương khô sườn đá
Kim Long ơi, bờ lau ngóng, chuông chùa tắt rồi
Một lần thôi nhưng còn mãi
Và chiều nay không có em, đường phố chẳng lên đèn
Cơn mê chiều là bài hát là một minh chứng cho cách nghệ thuật ghi lại ký ức tập thể và nỗi đau lịch sử thông qua ngôn ngữ giàu tính biểu tượng của chứng tích chiến tranh ra đời sau biến cố Tết Mậu Thân 1968 – một trong những sự kiện đau thương nhất trong lịch sử Huế nói riêng và Việt Nam nói chung. Cuộc tấn công bất ngờ đã để lại hàng nghìn cái chết, nhiều khu phố bị tàn phá, và ký ức kinh hoàng kéo dài suốt nhiều thế hệ. Trong bối cảnh ấy, bài hát không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một chứng tích tinh thần, ghi lại cảm xúc của người chứng kiến trước sự đổ nát của quê hương, nơi nỗi đau của một thành phố được chưng cất thành âm nhạc. Giá trị lớn nhất của bài hát nằm ở chỗ: Nó không lên án bằng tiếng thét, mà bằng nỗi buồn sâu lắng.
Đây không chỉ là bài hát để nghe mà là bài hát để nhớ, để suy nghĩ và để không quên những gì chiến tranh đã cướp đi.
Tôi là người trong đêm, mang ngọn đuốc về nội thành
Xin làm người soi đường đi xóa hết đau thương
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Mời các bạn trở về lại Huể qua giọng ca vựợt thời gian nhé
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét