Phiền não là điều luôn sảy ra trong cuộc sống của con người. Chúng ta dù giàu ,nghèo, khởe mạnh hay ốm yếu cũng không thoát ra ngoài cái phiền não của cuộc đời. Chỉ có con đường hứớng về phía Phật pháp mới là con đường giúp chúng ta thoát khỏi phiền não.
Vua Thành Thái tức là vua Duy Tân là một vị vua yêu nứơc nhưng lại bị mất nước Trong những ngày cuối cùng ở Huế . Vua Thành Thái đi ra biển Hội an với một người thị Vệ. Ngài chơi trên cát một lúc thì tay ngài bị cát làm bẩn thì vị quan nội thị mới bưng một chậu nước đến cho vua rửa tay. Vua mới hỏi ngưòi nội thị "tay dơ lấy gì rửa?" thì viên quân nội thị trả lời "thưa bệ hạ tay dơ thì lấy nước rửa " vậy nước dơ thì lấy gì rửa? vua hỏi. Chữ "nước" ở đây nhà vua muốn chỉ là "đất nước" là country chứ không phải là nước. Bởi vì ở thời điểm đó đất nước Việt Nam thù trong giặc ngoài--trong nhà thì anh em tranh giành ngôi vị, tương tàn lẫn nhau, bên ngoài thì chính phủ Pháp dùng mọi cách để cai trị Việt Nam. Cho nên vua Thành Thái mới đau lòng mà hỏi người thị vệ câu hỏi trên. Người thị vệ quá ngạc nhiên không biết phải trả lời sao thì ngài mới nói " đất nước dơ thì phải lấy máu để rửa".
Câu chuyện trên thật ra là để chúng ta có thể áp dụng vào giáo lý của đạo Phật, đó là khi mọi người chuyên tâm đi tu, trên miệng nói là để trị phiền não nhưng rửa phiền não bằng loại nước gì?. Chúng ta có thể dùng alcole hay là một loại nứoc thật trong trẻo, nước không có phèn, nươc sông, nứớc biển cho dù sạch cũng không uống được. Cho nên nước có nhiều loại và chúng ta phải biết là loại nước nào mới dùng được. Chúng ta không thể gom chung nước vào cùng một loại. Tùy theo Phật tánh của mỗi người tôi cho thí dụ như bố thí lại có rất nhiều lý do: bố thí vì truyền thống như đời ông bà cha mẹ hay bố thì thì đời mình cũng bố thí. Một loại bố thí khác là theo văn hóa,xã hội ai cũng đóng góp quỹ từ thiện thì mình cũng theo đó mà làm. Trừơng hợp nữa đó là bố thí để cầu được quả phúc đi về cõi Tịnh độ, cõi thánh. Một kiểu bố thí rất đúng với đạo phật đó là để trang nghiêm để gột rửa tâm, tẩy uế tâm. Với Ý niệm cho đi là buông bỏ là bào mòn ý niệm sỡ hữu, ý niệm phân biệt ta và người, biết xót xa cái nhu cầu của người khác.
Vì vậy nếu ta cho đi với ý niệm mong cầu , với truyền thống gia đình và với văn hóa xã hội thì cách trao ra này chỉ là ta đang sử dụng sai nứớc và rửa càng thêm dơ. Còn giữ giới là gì?. Giữ giới để cầu quả tái sinh, để ngăn chặn phiền nảo để bớt đi ác nghiệp vì thấy rỏ những việc không nên làm. Cho nên có cùng một sự việc là tu nhưng lại không cùng đi đúng ý tưởng và cách thức hành trì. Chính mình phải biết mỗi giây phút trôi qua trong cuộc đời, dòng tâm thức của chúng ta kín đáo sẽ hướng dẫn chúng ta đi về một nơi nào đó. Cũng như khi ta nhìn hình tượng của nước thì ta phải hiểu rõ loại nước nào mới thật sự là dùng được để rửa tâm phiền não
Toàn bộ phật pháp chỉ là con đường hứong dẫn chúng ta ra khỏi cánh rừng của tâm thức( rừng ở đây là một sự hổn độn) và đi ngược lại Phật pháp là ta đi trở vào rừng. Vậy vào và ra chỉ là cách chúng ta quay mặt vào hướng nào và xoay lưng về hướng nào.
Phiền Não trong tâm như là tham nhiễm, hờn giận, si, mê, khinh mạn, nghi ngờ, ác kiến, do lòng mê muội điên đảo sanh ra, nên phải dùng tâm chân chánh , sáng suốt giác ngộ mà giải trừ. Chúng sanh tự mình đã có những nghiệp riêng, lại do công nghiệp sống chung trong khung cảnh: Người xung quanh phần nhiều tánh tình hiểm ác, nghiệp chướng rất nhiều, nên dễ động sanh phiền não.
Nứoc để rửa phiền não ở đây là ẩn dụ trong giáo lý đạo Phật để giúp chúng sanh hiểu rỏ căn nguyên của sự phiền não như là những vết bẩn cần phải rửa sạch. Chúng ta cần phải biết dùng loại nước như thế nào thì mới rửa sạch được phiền não trong đời sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét