Thứ Bảy, 20 tháng 1, 2024

Tu như thể nào để đạt được giác ngộ

Chúng ta nếu đã là người Phật tử tại gia cần phải có niềm tin rằng mình có thể thực hành Phật pháp, bản thân mình có thể rèn luyện hai phẩm hạnh Từ bi, Trí tuệ.Chỉ cần đạt được hai phẩm hạnh này thì chúng ta sẽ đạt được giác ngộ. 

Khi chúng ta tu tập, cầu nguyện, đọc tụng Kinh điển,cúng dường và làm những chuyện phứoc thiện . Nếu những việc này không chuyển đổi được tâm mình thì sẽ không có lợi ích gì cả. Tuy nhiên chúng ta vẫn là những cư sĩ Phật tử, còn nhiều duyên nợ như vợ, chồng, con cái, công việc kinh doanh, ... nhưng chúng ta cũng nên có niềm tin rằng “mình hoàn toàn thực hành được Phật pháp”. Chúng ta cần quán chiếu đau khổ luân hồi mỗi ngày để có được trí tuệ, từ đó chúng ta sẽ sống cởi mở, chân thành, hoà hợp với người xung quanh. Bên cạnh đó cần nghiêm trì giới luật. Như thế chúng ta đã trở thành một vị Tăng, hội đủ hai phẩm hạnh là “thanh tịnh và hoà hợp”.

Nếu chúng ta thấy được khổ đau trong luân hồi là chúng ta đã có trí tuệ.  Do thấy được bản chất của luân hồi là khổ đau, chúng ta sẽ thực hành xả ly, không còn bám chấp vào danh vọng, tiền tài, sắc đẹp… rồi chúng ta mong muốn thoát ra khỏi các vòng kìm kẹp đầy đau khổ này bằng cách nghiêm trì giới luật. Nhờ đó cắt đứt nhân luân hồi, đạt giải thoát. Mặc dù vẫn đang sống trong luân hồi nhưng chúng ta có thể tu tập để giải thoát khỏi luân hồi. Dù rằng đối với Phật tử, vẫn còn vợ chồng, con cái, sự nghiệp,… với nhiều thử thách gian nan nhưng việc thoát ly luân hồi không phải là không thể làm được. Chúng ta hoàn toàn làm được bằng cách phát triển hai phẩm hạnh là “thanh tịnh và hoà hợp”.

Để đạt được giác ngộ, chúng ta cần phải tu tập theo Phật pháp, phát triển hai phẩm hạnh từ bi và trí tuệ. Từ bi là lòng thương xót, muốn giúp đỡ mọi chúng sanh thoát khỏi khổ đau. Trí tuệ là sự nhận thức rõ ràng, sáng suốt, biết được nguyên nhân và kết quả của mọi hiện tượng. Khi chúng ta có từ bi và trí tuệ, chúng ta sẽ không bị lầm lạc, bám chấp, mà sẽ sống trong an lạc, hòa hợp với mọi người.

Chúng ta cũng nên quán chiếu về sự khổ đau của luân hồi, để có được trí tuệ pháp lý. Luân hồi là quá trình tái sinh liên tục của chúng sanh do bị ràng buộc bởi ba độc tâm là tham, sân, si. Trong luân hồi, chúng sanh phải chịu đựng nhiều khổ đau như sinh, lão, bệnh, tử, ly biệt người thân yêu, gặp phải kẻ oán ghét, không được như ý muốn... Chỉ khi chúng ta nhận ra được sự vô thường, vô ngã và khổ của luân hồi, chúng ta mới có động lực để tu tập và mong muốn giải thoát. 

Trong giáo lý của đạo Phật chỉ là nhắm vào phẩm hạnh để luyện tâm là từ bi và trí tuệ. Khi ta đạt được phẩm hạnh này thì lập tức ta sẽ phát triển được phẩm hạnh "thanh tịnh và hòa hợp". Đây chính là pháp bảo của đạo Phật Bởi vậy Pháp bảo còn được gọi là xương sống của Phật giáo. Một người nếu hỏng xương sống sẽ không thể ngồi, không thể đứng hay làm lợi ích gì được. Cũng như thế nếu chúng ta không thực hành Pháp bảo thì sẽ không thể giải thoát. Chỉ khi chúng ta xa lìa được ba độc tâm và những phiền não do đó sinh ra, chúng ta mới có thể đạt được giác ngộ và an vui.


** Bài viết trên dựa theo lời khai thị của Đức Pháp Vương Gyalwang Drukpa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...