Thứ Năm, 21 tháng 3, 2024

Tính cách hay ý thức?


Làm thế nào để phát triển một tính cách đủ mạnh mẽ để không bị bất cứ điều gì làm phiền và không mất bình tĩnh? Khi bạn đi biển, ngắm biển. Hàng triệu con sóng có đó, nhưng sâu trong chiều sâu của nó, biển vẫn bình lặng và tĩnh lặng, Sâu trong thiền. Sự rối loạn chỉ ở trên bề mặt, ngay trên bề mặt nơi biển gặp thế giới bên ngoài đó là gió. Ngược lại, biển sẽ không bao giờ gợn sóng nếu không gặp gió và biển sẽ thật yên tĩnh, không có gì thay đổi.


Với chúng ta cũng vậy. Ngay ở bề ngoài khi chúng ta bị môi trường bên ngoài chi phối, nơi chúng ta gặp những người không nên gặp. Họ sẽ như những cơn gió làm biển gợn sóng, họ đã làm cho chúng ta có sự hỗn loạn, lo lắng, giận dữ, gắn bó, tham lam, thèm khát...đây là bề mặt đã chạm vào bạn như gió chạm vào bề mặt của biển. Nếu bạn vẫn tiếp tục để nguyên hiện trạng bề mặt này thì bạn sẽ không thay đổi được điều này và nó sẽ mãi mãi đi theo bạn.


Các nhà đạo đức đều cố gắng thay đổi con người ở ngoại vi. Nhân vật của bạn là ngoại vi: bạn không mang bất kỳ nhân vật nào vào thế giới, bạn tới hoàn toàn không có tính cách, một tờ giấy trắng, và tất cả những gì bạn gọi là nhân vật của bạn đều được viết bởi người khác. Cha mẹ bạn, xã hội, giáo viên, giáo lý – tất cả đều là điều kiện. Bạn tới như một tờ giấy trắng, và bất kì cái gì được viết lên bạn đều tới từ người khác; vì vậy trừ khi bạn tẩy rửa hết những điều họ viết lên biên bản con người bạn để bạn lại trở thành một tờ giấy trắng như khi bạn đến thế giới này thì bạn sẽ không biết Đạo là gì sự thật hiển hữu là gì.

Chúng ta đều có tính cách mạnh mẽ, đều có thể giận dữ, đều có thể bị làm phiền. Nhưng vấn đề không phải là làm sao để tránh hết những vấn đề này. Vấn đề chính là làm sao thay đổi ý thức của chúng ta từ bên ngoài để đi vào chính trung tâm con người bên trong của chúng ta. Rồi bỗng nhiên bạn thấy mình luôn bình tĩnh và bạn sẽ có một tầm nhìn rất xa rất chuẩn xác cho mọi vấn đề.

Sự khác biệt giữa các vị Phật và chúng ta không phải vì tính cách của họ; đó không phải là khác biệt về đạo đức, đó không phải là khác biệt về đức hạnh hay phi đức hạnh, đó là khác biệt về nơi chúng ta đặt nền tảng cho mình.

Khi bạn đã đặt ra được nền tảng cho mình thì mọi việc rất dễ kiểm soát, rất dễ chuyển hóa. Bạn có thể kiểm soát cơn giận của mình, nhưng bạn sẽ làm gì? - bạn sẽ kìm nén nó. Và điều gì xảy ra khi bạn kìm nén một điều gì đó? Hướng chuyển động của nó thay đổi: nó đi ra ngoài, và nếu bạn kìm nén nó, nó bắt đầu đi vào.Và để cơn giận bộc phát ra ngoài là điều tốt, bởi vì chất độc cần phải được tống ra ngoài. Thật tệ khi cơn giận di chuyển vào bên trong, bởi vì điều đó có nghĩa là toàn bộ cấu trúc cơ thể tâm trí của bạn sẽ bị đầu độc bởi nó. Và thế rồi nếu bạn tiếp tục làm điều này trong một thời gian dài...như mọi người đã từng làm, bởi vì xã hội dạy là chúng ta phải kiểm soát thay vì cảm hóa. Mọi người đều có lý do để than trách và giận dữ và đỗ lỗi cho người khác thay vì bản thân mình.

Nói tóm lại tính cách hay ý thức đều do chúng ta làm nên phiên bản con người của chúng ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...