Mọi người trong thế giới ngày nay đều tìm kiếm an lạc và hài hòa. Những lo âu phiền muộn trong đời sống và khi bị những nỗi khổ này hành hạ, chúng ta không giữ riêng cho mình mà thường trút đổ sang người khác, nhất là những người đang sống chung với chúng ta như vơ/chồng con cái. Sự buồn phiền nhiễm vào không khí xung quanh và tác động đến những người chung quanh và khiến cho họ cũng cảm thấy buồn phiền và đau khổ như chúng ta. Tôi tin rằng đây không phải là cách sống khôn khéo.
Bởi thế nên đi tìm kiếm an lạc và hài hòa là một hành trình cá nhân quan trọng, nơi mỗi người chúng ta phải đối mặt với những thách thức và phiền não của bản thân. Để sống an lạc, chúng ta cần phát triển sự chấp nhận và hiểu biết sâu sắc về bản chất của khổ đau và hạnh phúc. Khi chúng ta nhận ra rằng hạnh phúc không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài mà nằm trong cách chúng ta phản ứng với chúng, chúng ta bắt đầu có thể kiểm soát cảm xúc và tư duy của mình. Sự thực hành thiền định và chánh niệm có thể giúp chúng ta quan sát và giải phóng những phiền não, từ đó tạo ra một không gian tinh thần cho sự an lạc và hài hòa phát triển.
Chúng ta phải hiểu rằng nên sống an lạc với chính mình và an lạc với người khác. Tóm lại, con người là những sinh vật sống hợp quần, tạo thành xã hội và phải giao tiếp với nhau. Để thoát khỏi khổ đau, chúng ta phải biết nguyên nhân căn bản, nguồn gốc của khổ đau. Nếu chúng ta tìm hiểu vấn đề này, nó trở nên rõ ràng rằng, mỗi khi trong tâm có những phiền não, bất tịnh, chúng ta trở nên không vui. Phiền não trong tâm, một sự xấu, bất tịnh tinh thần không thể tồn tại chung với an lạc, hài hòa được. Nó giống như một ý nghĩ ác sẽ xua đuổi đi những ý nghĩ thiện lành và khổ não buồn vui cũng thế. Tất cả đều do tâm chúng ta mà thôi.
Bây giờ, một cách để giải quyết vấn đề này là dàn xếp để trong cuộc đời không có điều gì trái ý xẩy ra, để mọi điều đều xẩy ra theo ý mình. Một là chúng ta phải có quyền phép nào đó hoặc ai cho chúng ta quyền phép này, để những điều trái ý không xẩy ra và mọi cái chúng ta muốn đều đạt được. Nhưng điều này không bao giờ có thể được. Không một ai trên cõi đời này đạt được mọi mong ước, mọi việc đều xẩy ra theo ý mình mà không có gì trái ý xẩy ra. Sự việc tiếp tục xẩy ra trái với sự mong muốn và ước nguyện. Do đó, câu hỏi được đặt ra là: Làm sao chúng ta ngừng phản ứng mù quáng khi gặp những điều không hài lòng? Làm thế nào để chúng ta ngừng tạo ra căng thẳng và giữ được an lạc và hài hòa?
Tại Ấn độ cũng như tại các nuớc khác, những thánh nhân trong quá khứ đã nghiên cứu vấn đề này — vấn đề đau khổ của con người — để tìm ra giải pháp. Nếu điều gì trái ý xẩy ra và chúng ta phản ứng bằng sự tức giận, bằng sợ hãi, hoặc bằng những bất tịnh khác, thì ta lập tức chuyển sự chú tâm vào cái gì khác. Ví dụ như: đứng dậy lấy một ly nước uống, sự tức giận của ta sẽ dịu bớt. Hoặc ta bắt đầu đếm một, hai, ba, bốn. Hoặc bắt đầu lập lại một câu hoặc lời chú hoặc tên của một vị thần linh mà ta tôn sùng, tâm ta sẽ chuyển hướng và ta sẽ bớt được phần nào phiền não, sẽ nguôi bớt giận.
Giải pháp này hữu ích và luôn luôn công hiệu. Giải quyết bằng cách này, tâm ta sẽ bớt bứt rứt. Tuy nhiên giải pháp này chỉ công hiệu ở phần nhận thức. Trên thực tế, bằng cách chuyển sự chú tâm, ta đẩy phiền não sâu vào trong vô thức, và ta vẫn gia tăng gấp bội những phiền não đó. Ngoài mặt có vẻ có an lạc, hài hòa, nhưng trong đáy lòng vẫn còn một núi lửa bị đồn ép đang ngủ yên và sẽ bùng nổ dữ dội không biết lúc nào.
Chúng ta phải nhìn thẳng vào vào vấn đề. Khi nào phiền não nổi lên trong tâm, cứ quan sát nó, đối diện với nó. Ngay sau khi chúng ta khởi sự quan sát, tìm ra nguyên nhân của phiền não thì lập tức phiền não sẽ giảm cuờng độ và từ từ biến mất.
Giải pháp này rất tốt vì tránh được những cực đoan: không dồn nén cũng không buông thả. Vùi sâu sự phiền não trong vô thức sẽ không loại trừ đuợc nó, và để nó tung hoành bằng những việc làm hoặc lời nói bất thiện chỉ tạo thêm rắc rối. Thực tập phương pháp này tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ loại trừ được nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét