Phẩm chất của một người trưởng thành có thể được nhìn nhận qua những đặc điểm sau:
Sự hiện diện và tự nhận thức: Một người trưởng thành có sự hiện diện mạnh mẽ, nhưng không còn chỉ là một con người đơn thuần. Họ không còn chỉ là chính mình mà đã phát triển đến một mức độ cao hơn của nhận thức và tự nhận thức về bản thân.
Sự ngây thơ và đơn giản: Người trưởng thành mang trong mình sự ngây thơ và đơn giản như một đứa trẻ. Họ nhìn thế giới với sự trong sáng và không bị ràng buộc bởi những phức tạp không cần thiết.
Hành trình hướng nội: Trưởng thành là kết quả của một hành trình hướng nội sâu sắc. Càng đi sâu vào bản thân, người ta càng trở nên trưởng thành hơn. Khi đạt đến trung tâm của bản thể mình, người ta trở nên hoàn toàn trưởng thành và chỉ còn lại sự hiện diện.
Sự im lặng và hồn nhiên: Khi trưởng thành, cái tôi biến mất, chỉ còn lại sự im lặng và hồn nhiên. Người ta không còn dựa vào tri thức mà sống trong sự hồn nhiên và tĩnh lặng.
Hoàn thiện tiềm năng: Trưởng thành là sự nhận ra và hoàn thành tiềm năng của bản thân. Đó là sự nở hoa của hạt giống sau một hành trình dài. Trưởng thành mang lại vẻ đẹp, thông minh sắc bén, và tình yêu vô tận. Hành động và không hành động của người trưởng thành đều xuất phát từ tình yêu.
Sự trưởng thành sẽ không biến bạn thành tảng đá; nó sẽ làm cho bạn thật mong manh, thật mềm mại, thật đơn giản.
Có câu chuyện kể rằng một tên trộm đã vào túp lều của một vị thiền sư. Đêm ấy là đêm trăng tròn, tên trộm vô tình bước vào lều, nhìn quanh và ngạc nhiên khi không thấy gì cả. Đột nhiên, anh ta thấy một người đàn ông tiến tới với cây nến trên tay.
Vị thiền sư hỏi: “Anh tìm gì trong bóng tối vậy? Tại sao không đánh thức tôi dậy? Tôi ngủ ngay gần cửa trước và có thể cho anh xem toàn bộ ngôi nhà.”
Trước sự hồn nhiên và ngây thơ của thiền sư, tên trộm nói: “Có lẽ thầy chưa biết tôi là kẻ trộm.”
Thiền sư đáp: “Điều đó không quan trọng, ai cũng phải là một ai đó. Vấn đề là tôi đã ở trong nhà ba mươi năm mà không tìm thấy gì, vậy chúng ta hãy cùng nhau tìm kiếm nhé! Nếu chúng ta tìm thấy thứ gì đó, chúng ta có thể trở thành đối tác. Tôi chưa tìm thấy gì trong ngôi nhà này; nó chỉ trống rỗng thôi.”
Tên trộm hơi sợ hãi: người đàn ông này có vẻ lạ lùng. Anh ta có thể điên hoặc ai biết anh ta là loại người gì?
Thiền sư chỉ có một cái chăn - đó là tất cả những gì ông ấy có - và đêm ấy rất lạnh, nên ông ấy nói với tên trộm: "Đừng đi đường này, đừng xúc phạm tôi theo cách này; nếu không tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình rằng một người đàn ông tội nghiệp đã đến nhà tôi vào lúc nửa đêm và phải ra về tay không. Hãy lấy cái chăn này. Sẽ tốt hơn - bên ngoài trời lạnh lắm. Tôi ở trong nhà; ở đây ấm hơn.”
Thiền sư đắp chăn cho tên trộm. Tên trộm ngỡ ngàng nói: “Thầy đang làm gì vậy? Tôi là kẻ trộm!”
Thiền sư đáp: “Điều đó không quan trọng. Trên thế giới này, ai cũng phải là ai đó, phải làm điều gì đó. Bạn có thể là kẻ trộm; điều đó không quan trọng, nghề nghiệp là nghề nghiệp. Hãy làm thật tốt với tất cả sự chúc phúc của tôi. Hãy làm điều đó một cách hoàn hảo, đừng để bị bắt; nếu không bạn sẽ gặp rắc rối.”
Sau khi cầm cái chăn đi, vài tháng sau, tên trộm bị bắt và đưa ra tòa với nhiều nhân chứng. Trát hầu tòa mời thiền sư đến để đối chứng vì một lời nói của thiền sư có thể khiến tên trộm này bị tù suốt đời. Thiền sư nói với tòa rằng tên trộm là bạn của ông và là một người tốt.
Thiền sư nói: “Thật tốt là bạn đã nhớ đến tôi ở tòa án; nếu không những người đó rất nguy hiểm, họ có thể đã ngược đãi bạn. Ngay đêm hôm đó tôi đã đề nghị đi cùng và làm cộng sự với bạn, nhưng bạn đã từ chối. Bây giờ bạn muốn... Không sao cả, bạn có thể đến. Tôi sẽ chia sẻ với bạn, nhưng không phải là vật chất: đó là thứ gì đó vô hình.”
Tên trộm nói: “Điều đó tôi có thể cảm nhận được; nó là một cái gì đó vô hình. Nhưng thầy đã cứu mạng tôi, và bây giờ tôi là của thầy. Làm bất cứ điều gì thầy muốn với tôi. Tôi đã lãng phí cuộc đời mình. Nhìn thấy thầy, nhìn vào mắt thầy, tôi chắc chắn rằng thầy có thể biến đổi tôi. Tôi đã hiểu được tình yêu thương từ đêm đó.”
Osho, Vượt lên trên tâm lý học, Bài nói chuyện #37
Qua bài giảng trên ta sẽ thấy sự trưởng thành của một con người đều không là gì ngoài sự điềm tỉnh và tình yêu thương khi đối xử với mọi người. Osho đã chia sẻ một bài học rất sâu sắc về sự trưởng thành và lòng từ bi. Thật đúng là, sự trưởng thành không chỉ là về tuổi tác hay kinh nghiệm, mà còn là về cách chúng ta đối xử với người khác bằng sự điềm tĩnh và tình yêu thương. Câu chuyện về thiền sư và tên trộm là một minh chứng tuyệt vời cho điều này. Khi chúng ta có thể vượt qua cái tôi của mình và nhìn nhận mọi người bằng trái tim rộng mở, chúng ta sẽ tìm thấy sự hồn nhiên và bình yên như những ngày thơ ấu. Thiền sư trong câu chuyện trên đã cảm hóa được một tên trộm khi không phân biệt anh ta với nghề nghiệp mà anh ta làm. Trưởng thành khi chúng ta thật sự biến mất cái tôi của mình để trở nên hồn nhiền như những ngày còn trẻ thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét