Mang thân làm người là mang bệnh. Mỗi chúng ta, sớm hay muộn, đều trải qua một hoặc nhiều lần bệnh, không nặng thì nhẹ. Nếu ai đó đến giờ vẫn chưa từng bệnh, đó là một may mắn lớn. Tuy nhiên, ít nhất họ cũng chứng kiến người thân bị bệnh và hiểu rằng mình có thể mắc bệnh vào một lúc nào đó. Vì vậy, bệnh là một hiện tượng rất gần gũi với con người mà ai cũng ít nhiều có kinh nghiệm, dù trực tiếp hay gián tiếp.
Khi nhắc đến bệnh, ai cũng nghĩ đến đau đớn, khổ sở, khó chịu, buồn bã, lo âu, sợ hãi và nhiều trạng thái tâm lý tiêu cực khác. Bệnh là đau đớn, điều này không thể phủ nhận. Nhưng điều quan trọng hơn là, làm sao để dù đau về thân, tâm vẫn không khổ. Có thể bạn sẽ ngạc nhiên và tự hỏi: "Bệnh mà không buồn, không khổ được sao?" Tôi cũng đã từng thắc mắc như vậy, nhưng qua vài lần bệnh, tôi đã tự nghiệm ra những bài học quý giá. Hôm nay, tôi xin chia sẻ với các bạn một số khía cạnh tích cực khi bị bệnh hoặc khi phải sống chung với bệnh.
1. Nhận diện bệnh là cơ hội để lắng nghe cơ thể.
Khi chúng ta mắc bệnh, thay vì buồn bã, suy sụp, hãy nhìn nhận rằng bệnh là điều tất yếu khi chúng ta mang thân người. Bệnh không phải là sự bất công, mà là một phần tự nhiên của cuộc sống. Hãy coi bệnh như cơ hội để cơ thể báo hiệu rằng có gì đó không ổn bên trong. Ví dụ, nếu cảm thấy tức ngực, đó có thể là dấu hiệu cần đi khám bác sĩ. Việc này giúp chúng ta phát hiện và ngăn chặn những bệnh nguy hiểm trước khi quá muộn.
Hầu hết các bệnh đều phát triển từ nhẹ đến nặng và đi kèm với những triệu chứng. Nếu chúng ta biết cách lắng nghe cơ thể, nhận ra những tín hiệu thay đổi kịp thời và xử lý đúng cách, chúng ta sẽ giữ gìn sức khỏe tốt hơn, mang lại hạnh phúc cho bản thân, gia đình và xã hội. Nhiều bệnh nguy hiểm như ung thư vẫn có thể chữa trị nếu được phát hiện sớm. Do đó, khi cơ thể gửi tín hiệu không ổn, đừng buồn mà hãy bình tâm, vì ít nhất chúng ta đã nhận ra và có cơ hội điều chỉnh.
2. Không để tâm lý tiêu cực lấn át.
Thông thường, khi biết mình bị bệnh, chúng ta dễ để tâm lý tiêu cực phát sinh. Bản năng sinh tồn khiến chúng ta không muốn chấp nhận bệnh tật, dẫn đến suy sụp tinh thần và sợ hãi. Tâm lý này chỉ làm bệnh tình trở nên trầm trọng hơn, dù có can thiệp y khoa.
Rất nhiều bệnh và cơn đau xuất phát từ tâm lý căng thẳng, như bệnh tim mạch, huyết áp, và dạ dày. Tâm lý không ổn định dễ dẫn đến rối loạn trong cơ thể và gây ra bệnh. Khi chúng ta bệnh, cần nhận ra rằng cơ thể đang yêu cầu tâm trí được nghỉ ngơi và giảm căng thẳng. Điều này không chỉ giúp mau lành bệnh mà còn phòng ngừa bệnh về sau.
3. Bệnh là dịp để chăm sóc đời sống tâm linh.
Khi khỏe mạnh, chúng ta thường nghĩ rằng mình bất tử, nên không chú ý đến việc chăm sóc đời sống nội tâm. Chỉ khi bệnh tật, chúng ta mới cảm nhận được sự cô đơn, trống vắng và sợ hãi. Lúc đó, chúng ta mới hiểu rằng điều mình thiếu là một tinh thần vững chãi, một nội tâm kiên định để đối mặt với thử thách.
Thật ra, việc chăm sóc tâm thức cần được thực hiện thường xuyên, không chỉ khi bệnh tật. Tuy nhiên, nhiều người chỉ quay về với đời sống tâm linh sau khi bị bệnh. Khi bệnh lần đầu, tôi cũng buồn và nản lòng. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng tâm lý bi quan không giúp ích gì. Dần dần, tôi học cách sống chung với bệnh và rút ra nhiều kinh nghiệm để làm cuộc sống dễ chịu hơn.
Một quy luật tôi nhận ra là khi tâm bình an, ít dao động, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt. Thân bệnh thì thân đau, nhưng không vì thân đau mà tâm phải khổ. Khi tâm gắn với nỗi đau của thân, sự đau khổ ấy sẽ trở nên vô cùng thống thiết và nhức nhối.
4. Bệnh dạy cho chúng ta về vô thường.
Già, bệnh, rồi chết là những giai đoạn tất yếu của đời người. Những hiện tượng này diễn ra không ngừng trong con người và mọi loài vật. Trong mỗi tích tắc, nhiều tế bào trong cơ thể chết đi và tế bào mới được sinh ra. Khi bệnh, chúng ta dễ dàng nhận ra rằng mình đang chuyển giai đoạn.
Nhận thức về vô thường giúp chúng ta biết cách sử dụng thời gian hiệu quả hơn và điều chỉnh các mối quan hệ để có một cuộc sống ý nghĩa hơn. Chỉ những người từng trải qua cơn bệnh hiểm nghèo mới hiểu được giá trị vô giá của sức khỏe, để rồi sau đó họ không phung phí tài sản này.
5. Bệnh giúp chúng ta phát triển lòng từ bi và sự đồng cảm.
Khi bệnh, chúng ta dễ cảm thông với những người cũng mắc bệnh, đặc biệt là những người có bệnh nặng hơn. Trong đau đớn, chúng ta không còn đơn độc, mà cảm thấy mình là một phần của cộng đồng những người bệnh. Nghĩ đến những người cùng chịu nỗi đau, chúng ta dễ dàng trải lòng thương yêu đến cả những người xa lạ.
Nếu chúng ta nuôi dưỡng lòng từ bi, tức là chúng ta đang góp phần giúp người khác vơi đi nỗi đau của họ. Khi chứng kiến bệnh tật, thân nhân của người bệnh cũng mở rộng lòng đồng cảm với những người xung quanh.
Kết luận:
Bệnh tật nhắc nhở chúng ta về những giới hạn của cuộc đời. Khi chứng kiến bệnh tật ở người khác, chúng ta thường nghĩ rằng bệnh chỉ đến với họ mà không phải mình. Nhưng khi chính bản thân hay người thân mắc bệnh, chúng ta mới nhận ra rằng ai cũng chịu sự chi phối của quy luật tự nhiên: già, bệnh và chết( quy luật của đạo Phật).
Nhận thức rằng mình không hơn gì người khác trong quy luật này giúp chúng ta bớt đi lòng kiêu hãnh và trở nên khiêm tốn hơn. Qua một lần bệnh, chúng ta có thể bớt đi lòng tham cầu, biết cách tổ chức cuộc sống hiệu quả hơn và sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.
Pháp thoại của pháp sư Tịnh Không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét