Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

Hiểu Về Cuộc Sống và Sự Trưởng Thành

Con người được sinh ra để sống cuộc đời mình, nhưng ý nghĩa của cuộc sống đó phụ thuộc vào chính chúng ta. Chúng ta có thể thở, ăn, đi lại, và cuối cùng già đi rồi chết. Nhưng đó không thực sự là "sống". Đó chỉ là sự tồn tại dần dần từ lúc sinh ra cho đến khi chết, giống như một cái chết kéo dài suốt bảy mươi năm.

Bởi vì hàng triệu người xung quanh ta sống theo cách này, nên ta thường bắt chước họ. Trẻ em học từ những người xung quanh, mà những người xung quanh lại chỉ là sự tồn tại chứ không phải sự sống thực sự.

Do đó, điều đầu tiên cần hiểu là: "Sống" có nghĩa gì?

"Sống" không chỉ là việc già đi, mà nó phải là sự lớn lên và trưởng thành. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Mọi loài vật đều có thể già đi, nhưng chỉ con người mới có khả năng trưởng thành. Tuy nhiên, rất ít người đạt được sự trưởng thành này.

Trưởng thành là gì ?

Trưởng Thành là lớn lên  có nghĩa là sống mỗi khoảnh khắc sâu sắc trong nguyên lý của cuộc sống. Đó là việc thoát ra khỏi sự chết, không phải tiến dần đến nó. Khi bạn đi sâu vào sự sống, bạn sẽ nhận ra sự bất tử của chính mình. Có lúc bạn sẽ hiểu rằng cái chết không là gì cả—nó giống như việc thay đổi quần áo, nhà cửa, hay hình dáng. Không có gì thực sự chết, và cũng không có gì có thể chết. Cái chết là ảo giác lớn nhất của con người.

Để trưởng thành, hãy nhìn vào cây. Khi cây lớn, rễ của nó phải mọc sâu để chịu đựng được sức nặng. Tương tự, sự trưởng thành là việc mọc sâu vào trong chính bạn.

Với tôi, nguyên lý đầu tiên của cuộc sống là thiền định. Mọi thứ khác đều là thứ yếu. Tuổi thơ là thời điểm đẹp nhất để bắt đầu thiền định, vì khi lớn lên, ta sẽ khó khăn hơn để thực hiện điều này.


Thiền định là hành trình đi vào sự bất tử, vĩnh hằng, và bản chất thiêng liêng của chính bạn. Trẻ em là đối tượng lý tưởng cho thiền định vì chúng chưa bị lấp đầy bởi giáo dục, kiến thức, hay tôn giáo. Chúng ngây thơ, trong sạch, và không nhiễm bất cứ điều gì. Tuy nhiên, sự ngây thơ của trẻ em thường bị coi là không hiểu biết. Ngây thơ và không hiểu biết có vẻ giống nhau nhưng thực ra rất khác biệt. Không hiểu biết là trạng thái không có kiến thức, nhưng ngây thơ là không có kiến thức và không khao khát có nó. Ngây thơ tự nó đã trọn vẹn.


Một đứa trẻ không có tham vọng, không có ước vọng. Nó sống hết mình trong từng khoảnh khắc. Một con chim bay qua, một bông hoa nở, hay một chiếc cầu vồng trên trời có thể khiến nó say mê. Sự ngây thơ là sự tinh khiết, giàu có. Ngược lại, không hiểu biết là nghèo nàn, là khao khát, là muốn có thêm kiến thức, sự tôn trọng, giàu sang, quyền lực.


Khi bạn cảm thấy mình đã đánh mất cuộc sống, điều đầu tiên cần làm là hảy trở Về với sự ngây thơ. Hãy buông bỏ kiến thức, quên đi kinh điển, tôn giáo, triết lý. Hãy sinh ra một lần nữa, trở về với sự ngây thơ. Điều này có thể thực hiện qua thiền định. Thiền định là phương pháp kỳ diệu để cắt bỏ tất cả những gì không thuộc về bạn, để lại con người thực sự của bạn. Thiền định làm tan biến mọi thứ không cần thiết và để bạn đứng đó, như một con người trần trụi dưới ánh mặt trời, sẵn sàng khám phá lại tất cả.

Cuộc sống phải là một hành trình tìm kiếm, không phải là một tham vọng để trở thành ai đó. Điều kỳ lạ là con người thường không biết mình là ai, nhưng lại muốn trở thành một người nào đó. Sự trở thành là căn bệnh của tâm hồn; hiện hữu mới thực sự là bạn. Ngay khi bạn khám phá ra hiện hữu của mình, cuộc sống sẽ bắt đầu. Mỗi khoảnh khắc sống sẽ trở thành một khám phá mới mẻ, một niềm vui mới. Bạn sẽ nhạy cảm hơn, và cả thế giới sẽ trở nên sống động hơn đối với bạn.

Thiền định sẽ mang đến cho bạn sự yên tĩnh hoàn toàn vì mọi kiến thức rác rưởi đã ra đi. Sự yên lặng sâu sắc sẽ trở thành âm nhạc bên trong bạn. Các nhà thần bí đông phương luôn nhấn mạnh rằng các nghệ thuật lớn như âm nhạc, thi ca, hội họa, điêu khắc... đều sinh ra từ thiền định. Các nghệ thuật này là cách mà thế giới không biết thể hiện ra cho thế giới đang biết.

Hảy làm cho cuộc sống phải là một lễ hội liên tục, phải là một lễ hội ánh sáng suốt năm. Chỉ khi bạn trưởng thành, bạn mới có thể biến những cái nhỏ nhặt thành lễ hội. Lễ hội không phải là sự kiện ngoài kia, mà nó phải bắt nguồn từ bên trong bạn. Thiền định sẽ giúp bạn nhạy cảm hơn, giúp bạn cảm thấy kết nối với toàn bộ thế giới. Khi bạn trở nên nhạy cảm, cuộc sống sẽ trở thành một đại dương rộng lớn, và bạn sẽ thấy mình gắn liền với mọi thứ.

Thiền định không chỉ làm cho bạn yên tĩnh mà còn làm cho cuộc sống của bạn trở thành một vũ điệu, một lễ hội không ngừng. Cuộc sống không chỉ là một sự tồn tại đơn thuần, mà nó phải là một khám phá liên tục, một niềm vui không ngừng nghỉ.


Pháp thoại của thiền sư Osho 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...