Con người sinh ra để sống và trải nghiệm, nhưng điều đó phụ thuộc vào cách mỗi người lựa chọn. Chúng ta có thể ăn, thở, đi lại, già đi, và cuối cùng chết – nhưng sống như vậy chưa thực sự là “cuộc sống.” Đó chỉ là hành trình chết dần từ khi sinh ra đến lúc nằm xuống, một cái chết kéo dài suốt bảy mươi năm.
Xung quanh chúng ta, hàng triệu người sống theo cách chết dần này, và vì họ như vậy, chúng ta cũng bắt chước. Trẻ em, trong sự ngây thơ của mình, học hỏi từ những người xung quanh, nhưng tiếc thay, những gì chúng thấy chỉ là một lối sống chết mòn.
Vậy, điều đầu tiên chúng ta cần hiểu: “Đời sống” thực sự nghĩa là gì?
Đời sống không chỉ đơn giản là già đi.
Đời sống là trưởng thành.
Hai điều này hoàn toàn khác biệt.
Già đi là quy luật tự nhiên mà mọi sinh vật đều trải qua, nhưng trưởng thành là đặc quyền của loài người. Đáng tiếc, chỉ có số ít người thực sự nhận thức và tận dụng đặc quyền này. Trưởng thành nghĩa là sống sâu sắc trong từng khoảnh khắc, thoát khỏi sự chết, và đi sâu vào bản chất sống. Khi sống đúng nghĩa, bạn sẽ chạm đến sự bất tử của chính mình, nơi cái chết chỉ là một ảo giác – như thay đổi y phục hay chỗ ở, không phải sự kết thúc thật sự.
Trưởng thành qua thiền định
Nhìn vào một cái cây, bạn sẽ thấy sự trưởng thành của nó thể hiện qua việc rễ bám sâu để chống đỡ tán lá vươn cao. Tương tự, trưởng thành trong đời sống là đi sâu vào bản thân mình. Với tôi, nguyên lý đầu tiên của đời sống chính là thiền định. Thiền định giúp bạn khám phá sự bất tử bên trong mình, tiếp cận phần thần thánh của chính bạn.
Trẻ em là đối tượng hoàn hảo để thiền định, vì chúng ngây thơ, trong sáng, chưa bị gánh nặng bởi giáo dục, kiến thức, hay định kiến xã hội. Tuy nhiên, sự ngây thơ này thường bị hiểu nhầm là thiếu hiểu biết. Ngây thơ và không hiểu biết đều là trạng thái không có kiến thức, nhưng khác biệt ở chỗ:
Không hiểu biết (ignorance): Nghèo nàn, luôn khao khát.
Ngây thơ (innocence): Giàu có, đầy đủ, không cần gì thêm.
Bảo vệ sự ngây thơ
Trẻ em sinh ra với sự ngây thơ, một kho báu mà cả đời người trưởng thành phải nỗ lực để tìm lại. Nhưng xã hội sợ rằng sự ngây thơ không thể giúp trẻ tồn tại trong thế giới cạnh tranh, nên cố gắng nhồi nhét kiến thức, biến chúng thành những cá thể "thông minh" theo định nghĩa của xã hội. Điều này cướp đi sự đơn thuần, đẩy trẻ em vào lối sống sai hướng mà chúng sẽ tiếp tục cả đời.
Nếu một ngày bạn nhận ra mình đã đánh mất cuộc sống, hãy bắt đầu bằng việc tìm lại sự ngây thơ. Buông bỏ kiến thức, quên đi các khuôn mẫu, và tái sinh một lần nữa qua thiền định. Thiền định giống như một cuộc “phẫu thuật” kỳ diệu, loại bỏ những gì không thuộc về bạn, để lại bản chất thực sự của bạn.
Sống là khám phá, không phải khát vọng
Thay vì cố gắng trở thành một ai đó, hãy khám phá bản thân mình: “Tôi là ai?”. Khi bạn chạm đến sự hiện hữu của chính mình, đời sống thật sự bắt đầu. Từng khoảnh khắc trở thành một khám phá mới, tràn đầy tình yêu, đam mê, và sự nhạy cảm.
Khi nhạy cảm hơn, bạn kết nối với thế giới xung quanh – từ một chiếc lá cỏ, một con chim, đến núi non và biển cả. Đời sống trở thành một đại dương rộng lớn, không giới hạn bởi gia đình hay mối quan hệ cá nhân.
Thiền định và nghệ thuật sống
Thiền định mang lại sự yên tĩnh và sáng tạo, nơi các loại hình nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, hay điêu khắc bắt nguồn. Những bức tượng hay đền thờ không chỉ để thờ phụng, mà còn là công cụ giúp người ta đi sâu vào bên trong mình, chạm đến cái vĩnh hằng.
Khi sống trong sự yên lặng sâu sắc, mỗi khoảnh khắc đều là lễ hội. Đời sống không phải là vài ngày lễ hội giả tạo mỗi năm. Đời sống thực sự là một lễ hội ánh sáng không ngừng, nơi mỗi ngày, mỗi giờ đều đầy niềm vui và ý nghĩa.
Hãy sống và trưởng thành, để cuộc đời bạn trở thành một bản nhạc bất tận của tình yêu, ánh sáng, và khám phá.
Theo thiền sư Sạdhguru
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét