Thứ Hai, 24 tháng 3, 2025

Bốn Hạng Người Học Đạo

 Hôm nay, tôi muốn chia sẻ một điều quan trọng, có thể xem như phần mở đầu cho một lớp học về Đạo. Có bốn hạng người khi học Đạo, mỗi hạng có cách tiếp cận và thực hành khác nhau.

Hạng thứ nhất: Học cho biết nhưng không thực hành

Đây là những người đến với giáo lý chỉ để nghe qua, như một hoạt động mang tính giải trí hay để mở rộng kiến thức. Họ có thể tham gia lớp học, ghi chép rất cẩn thận, nhưng khi rời khỏi lớp, cuộc sống của họ vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Giống như những người đăng ký lớp yoga, khí công, hay nấu ăn—họ học nhưng không thực hành. Với những người này, giáo lý chỉ là một thứ để biết, không phải để sống.

Hạng thứ hai: Nhớ đến Đạo khi hữu sự

Những người này có học giáo lý, nhưng họ chỉ thực sự nhớ đến Đạo trong những lúc gặp khó khăn—khi có chuyện buồn, khi đi thăm bệnh, dự tang lễ, hay chứng kiến những bất ổn trong gia đình hoặc cuộc sống. Khi đó, họ mới dừng lại suy ngẫm về giáo lý. Có thể họ cũng hành thiền, nhưng chỉ trong những khoảnh khắc đặc biệt, rồi sau đó lại quên đi. Nói cách khác, họ không duy trì việc thực hành Đạo một cách thường xuyên mà chỉ “móc ra xài” khi cần.

Hạng thứ ba: Học và tu nhưng tự làm khổ mình và người khác

Đây là những người khi đã học Đạo thì dấn sâu vào thực hành một cách cực đoan. Họ tự tạo ra những khuôn khổ cứng nhắc, khắt khe đến mức làm khổ bản thân và cả những người xung quanh.

Giống như một số người ăn thực dưỡng một cách quá nghiêm ngặt—đi đâu cũng mang theo thức ăn riêng, không dám nêm muối, không dám dùng đường. Đến mức nếu có rơi xuống đất, con chó cũng không buồn ngửi! Nhìn họ, người ta không cảm thấy sự an lạc, mà chỉ thấy áp lực.

Trong tu tập cũng vậy, có những người quá chú trọng hình thức—giữ giới, ngồi thiền, ăn uống kiêng khem một cách cứng nhắc—đến mức khiến người xung quanh cảm thấy gò bó. Ví dụ, khi đang ở giữa một nhóm người vui vẻ trò chuyện, họ bất ngờ ngồi ngay đó, nhắm mắt, giữ lưng thẳng để thiền, làm những người khác cảm thấy ngột ngạt, khó xử.

Tu tập theo cách này không chỉ khiến bản thân họ căng thẳng, mà còn tạo áp lực cho những người xung quanh.

Hạng thứ tư: Học Đạo, sống với Đạo, và an lạc trong Đạo

Đây là hạng người quý nhất. Họ không chỉ học mà còn thực hành Đạo một cách tự nhiên, nhẹ nhàng, không gò bó bản thân, không tạo áp lực cho người khác. Họ sống với giáo lý, áp dụng vào cuộc sống hằng ngày, nhưng với tâm thái an lạc, thanh thản.

Sự tu tập của họ không chỉ mang lại lợi ích cho bản thân mà còn lan tỏa sự bình an đến những người xung quanh. Họ hiểu rằng Đạo không phải là một gánh nặng, mà là con đường đưa đến sự giải thoát và hạnh phúc.

Tóm lại:

Hạng thứ nhất: Học cho vui, không áp dụng, không thay đổi gì trong cuộc sống.

Hạng thứ hai: Chỉ nhớ đến Đạo khi gặp khó khăn.

Hạng thứ ba: Thực hành Đạo quá cứng nhắc, tự làm khổ mình và người khác.

Hạng thứ tư: Học và sống trong Đạo một cách tự nhiên, an lạc, mang lại lợi ích cho chính mình và người xung quanh.

Học Đạo không chỉ là thu nhận kiến thức mà quan trọng hơn là thực hành sao cho bản thân được giải thoát và cuộc sống trở nên an vui. Vậy, bạn đang ở hạng nào?

Pháp thoại sư Toại Khanh


Bài viết này được viết lại theo sự hiểu biết của tôi khi nghe sư Toại Khanh thuyết giảng. Trong trang web của sư cũng có bài viết này. Mời các bạn vào xem để tự mình hiểu như thế nào về học đạo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...