Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2025

Tâm Bình Thản Trước Hạnh Phúc Và Khổ Đau

 

Khi tu học Phật pháp, một trong những điều quan trọng là học cách giữ tâm bình thản, dù cho ta đang cảm thấy vui sướng hay buồn khổ.

Trong cuộc sống, niềm vui và nỗi buồn luôn thay phiên nhau đến. Có khi ta thấy mình rất hạnh phúc, rồi đột nhiên lại cảm thấy bất an hay buồn bã mà không rõ lý do. Đó là điều hoàn toàn bình thường – vì bản chất của cuộc sống luân hồi là thăng trầm, lúc lên lúc xuống, không bao giờ đứng yên một chỗ.

Cho nên, khi mình cảm thấy vui hay buồn, đừng vội xem đó là điều quá quan trọng. Hãy nhắc nhở bản thân rằng: "Cũng chẳng có gì đặc biệt." Đây là một cái nhìn sâu sắc: hạnh phúc cũng đến rồi đi, đau khổ cũng vậy – nên ta không cần phản ứng thái quá.

Phản ứng thái quá nghĩa là:

Khi vui thì quá phấn khích, muốn giữ chặt cảm giác ấy mãi mãi.

Khi buồn thì than thở, trách móc cuộc đời, hoặc cảm thấy tuyệt vọng.

Cả hai cách phản ứng này đều khiến tâm không được an ổn, và khiến khổ đau kéo dài hơn. Cần học cách nhìn mọi cảm xúc như một cơn sóng đến rồi sẽ đi, chứ không phải là điều gì cố định hay vĩnh viễn.

Tu học không có nghĩa là phải trở nên vô cảm. Vui thì cứ vui, buồn thì cứ buồn – điều đó rất tự nhiên. Chẳng hạn:

Mình muốn gọi món ăn yêu thích ở quán, nhưng họ hết món đó. Buồn một chút cũng được.

Người thân mất đi, đau lòng là chuyện bình thường.

Nhưng điều quan trọng là đừng dính mắc vào cảm xúc ấy quá lâu, và đừng nghĩ rằng: "Tôi là người đau khổ" hay "Tôi là người hạnh phúc". Đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, không phải là con người thật của mình.

Điều này có nghĩa chúng ta nên thực tập tâm bình đẳng có nghĩa là, khi hạnh phúc, mình cũng không quá đắm chìm. Khi buồn khổ, mình cũng không bị cuốn trôi theo.

Thay vì để cảm xúc dẫn dắt mình, ta học cách quan sát chúng nhẹ nhàng, như người đứng bên bờ nhìn dòng sông trôi chảy – không nhảy xuống, không vùng vẫy, chỉ thấy và hiểu rằng “nó cũng sẽ trôi qua”.

Đôi khi khi mọi chuyện không như ý, hãy dừng lại và quan sát lại chính mình:


Điều gì đã dẫn đến cảm xúc đó?

Có phải mình đang lặp lại một thói quen cũ?

Mình có đang suy nghĩ tiêu cực không?

Tu học là một quá trình nhận diện và điều chỉnh. Khi biết nhìn lại, mình sẽ dần học cách vượt qua khổ đau bằng trí tuệ và chánh niệm, thay vì bị cảm xúc kéo đi.

Vui hay buồn đều là một phần tự nhiên của cuộc sống.

Đừng quá bám vào cảm xúc đó và nghĩ rằng nó sẽ kéo dài mãi mãi.

Hãy học cách giữ tâm bình thản và tiếp tục tu tập đều đặn.

Điều quan trọng không phải là luôn hạnh phúc, mà là biết cách sống bình an dù trong hoàn cảnh nào.


Những lập luận trong bài viết này đựơc tìm hiểu qua những trang mạng xã hội về đừong tu, Hoa sen phật, Giác Ngộ v..v. Hy vọng sẽ làm cho bạn hiểu rỏ hơn về đừong tu giác ngộ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Biết Trách Ai Đây?

 Khi đọc xong bài viết “Biết Trách Ai Đây?” của sư Toại Khanh là một tùy bút đậm chất suy tư, chất chứa nỗi niềm trước cảnh đời éo le, những...