Khái niệm “bằng lòng với hiện tại” có thể mang những ý nghĩa khác nhau đối với mỗi người. Với người này, đó có thể là được ăn ngon, được vui chơi, hưởng thụ. Với người khác, lại là sự an nhiên trong đời sống tinh thần. Không có một định nghĩa chung nào cho tất cả, bởi mỗi cá nhân cần tự trả lời câu hỏi: “Điều gì khiến mình thấy đủ?”
Thật vậy, mỗi người có hoàn cảnh, sở thích và quan điểm sống khác nhau. Ví dụ, với một người chọn con đường tu hành, họ có thể nói rằng: “Tôi sống chỉ để tu.” Trong khi đó, người khác lại thấy ý nghĩa cuộc sống nằm ở việc chăm sóc gia đình, phát triển sự nghiệp, hay đơn giản là sống ngày qua ngày trong yên ổn.
Theo quan điểm Phật giáo, sự khác biệt trong xu hướng và sở thích cá nhân là kết quả của tập nghiệp – tức những thói quen được lặp đi lặp lại trong đời sống hằng ngày, từ đó hình thành nên tính cách và số phận. Nếu ta thường xuyên làm điều thiện, tâm thiện sẽ thành thói quen. Ngược lại, nếu nuôi dưỡng những thói tật xấu như rượu chè, cờ bạc, sân hận… thì chính ta đang tạo nghiệp xấu cho bản thân. Vì vậy, “nghiệp” không phải là điều đáng sợ – đó đơn giản là kết quả của những gì ta chọn làm mỗi ngày. Bạn nghĩ tiêu cực, bạn sống trong nghi ngờ và không tin ai – thì cuộc đời bạn cũng sẽ bị bao trùm bởi chính sự nghi ngờ đó.
Phật dạy: hãy tu thiện và tích đức không chỉ cho đời này mà còn cho những đời sau. Một người sẵn lòng hy sinh cho người thân, sống vị tha mà không toan tính thì khi nhắm mắt xuôi tay cũng không mang theo tiếc nuối. Của cải dù có nhiều đến đâu cũng không thể mang theo khi chết, nhưng tình thương và việc thiện sẽ để lại dấu ấn trong lòng người khác. Ngay cả khi không nhận được sự báo đáp, bạn vẫn có thể tự hào rằng mình đã sống trọn vẹn và đầy ý nghĩa.
Ngược lại, nếu sống chỉ vì bản thân, thờ ơ với mọi người xung quanh, thì suốt đời cũng khó nhận được sự kính trọng và yêu mến. Đời sống là vô thường, mong manh, và bản chất chỉ là một quá trình sinh tồn. Nhưng nhiều người thay vì chia sẻ, lại tranh giành, gây hận thù, dẫn đến bao tai họa như chiến tranh, chết chóc. Làm người là cơ hội quý giá trong luân hồi – hãy biết trân trọng và dùng cuộc đời này để phát triển lòng yêu thương, sự sẻ chia, để cùng nhau vượt qua những thử thách của kiếp sống.
Phật giáo đề cao sự hòa hợp – gọi là Tăng, tức sự sống chung an vui và hiểu biết. Khi con người biết đoàn kết, chan hòa, xã hội sẽ phát triển theo hướng tích cực hơn. Và cũng vì cuộc sống vô thường, chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao nên hãy tránh những mâu thuẫn, tranh chấp không cần thiết. Cảm thấy “đủ” là một trạng thái nội tâm sâu sắc, không dễ gì có được trong một thế giới đầy cạnh tranh, bon chen.
Chỉ khi bạn cảm thấy thân – tâm khỏe mạnh và cân bằng, bạn mới thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho chính mình và những người xung quanh. Bằng lòng với những gì mình đang có không có nghĩa là ngừng cố gắng, mà là sống trân quý hiện tại trong khi vẫn nỗ lực vì tương lai.
Hãy thử hỏi: một giấc ngủ ngon để bắt đầu ngày mới có đáng quý hơn những đêm dài trằn trọc vì ganh tị và lo lắng về điều chưa đạt được? Khi bạn học được cách bằng lòng, bạn đang trao cho mình quyền được hạnh phúc.
Cuối cùng, tập sống bằng lòng với hiện tại không chỉ là một lựa chọn sống mà còn là con đường đưa chúng ta đến sự bình an nội tâm – một đỉnh cao của hạnh phúc mà không thứ tài sản nào có thể thay thế.
Phỏng theo lời giảng của thầy Pháp Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét