Bài học về sự khiêm nhường và biết lắng nghe
Ngày xưa, có một con rùa sống trong một cái ao nhỏ bên ruộng của người nông dân. Ao ấy là nơi rùa tắm mát và tận hưởng những ngày bình yên. Không ai biết vì sao rùa lại có mặt ở đó – có thể ai đó thả nó vào, hoặc nó đã lạc đường đến. Dù sao đi nữa, nơi ấy đã trở thành nhà của nó.
Thế nhưng một ngày kia, ao cạn nước. Không còn dòng suối đổ vào. Rùa hoang mang và buồn bã, bởi nó biết nếu nước cạn hẳn, nó sẽ không sống sót.
Đúng lúc ấy, có hai con chim bay đến uống nước. Thấy rùa ủ rũ, chim hỏi:
— “Bạn sao thế? Sao trông buồn vậy?”
Rùa ngập ngừng, rồi buồn bã đáp:
— “Ao sắp cạn rồi. Các bạn có thể bay đi, còn tôi sẽ chết ở đây.”
Hai chú chim thương cảm. Một con nói:
— “Bạn không nhất thiết phải chết. Nếu bạn muốn, chúng tôi có thể đưa bạn đến nơi có nước.”
Rùa cười buồn:
— “Nhìn tôi xem, làm sao các bạn mang tôi đi được?”
Chim đáp:
— “Chúng tôi nghĩ ra cách rồi. Chúng tôi sẽ dùng một cây gậy. Bạn cắn chặt ở giữa, chúng tôi ngậm hai đầu và bay lên. Vậy là bạn cũng có thể 'bay' như chúng tôi!”
Rùa ngạc nhiên, nhưng đồng ý. Trước khi bay đi, chim dặn dò cẩn thận:
— “Dù chuyện gì xảy ra, đừng mở miệng. Nếu bạn buông cây gậy, bạn sẽ rơi xuống đất.”
Rùa nghe theo, ngậm chặt gậy bằng miệng. Chim tung cánh bay. Lần đầu tiên trong đời, rùa được ngắm thế giới từ trên cao. Núi non, làng mạc, ruộng đồng... tất cả hiện ra thật tuyệt vời. Nó đang tận hưởng chuyến đi kỳ diệu.
Bỗng dưới mặt đất, một nhóm trẻ em nhìn thấy cảnh tượng ấy liền reo lên:
— “Nhìn kìa! Hai con chim thông minh đang khiêng một con rùa!”
Lũ trẻ khen ngợi chim không ngớt.
Rùa nghe vậy, trong lòng nổi lên sự tự ái. Nó nghĩ: “Tại sao chỉ khen chim? Ý tưởng là của mình mà! Mình đang cố gắng giữ cây gậy kia chứ bộ!” Và vì không chịu được, nó mở miệng hét lên:
— “Nghe nè...!”
Nhưng ngay khi vừa nói, cây gậy tuột khỏi miệng, và rùa rơi thẳng xuống đất.
Câu chuyện dừng lại ở đó. Nhưng bài học thì còn vang vọng mãi.
Ý nghĩa sâu sắc qua câu chuyện này là :
Rùa đã được giúp đỡ vô điều kiện, được trao cơ hội sống sót. Tất cả những gì nó cần làm là giữ im lặng, nghe theo lời khuyên. Nhưng sự kiêu hãnh và mong muốn được công nhận đã khiến nó đánh mất tất cả.
Câu chuyện không chỉ đơn giản nói về một tai nạn, mà là bài học về lòng khiêm nhường, sự biết ơn, và khả năng lắng nghe. Đôi khi, để đi được xa, điều ta cần không phải là thể hiện, mà là giữ sự yên lặng đúng lúc. Sự tự ái, nếu không được điều phục, có thể phá hủy mọi cơ hội tốt đẹp nhất.
Thông điệp rút ra
"Không phải lúc nào cần nói cũng nên nói. Và đôi khi, im lặng chính là trí tuệ cao nhất."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét