(Chuyển soạn theo bài giảng của Thầy Toại Khanh)
Cổ nhân thường nói:
“Nhìn cách ăn mặc, biết người sống có phúc hay không.”
Câu nói ấy không chỉ là một lời khuyên đạo đức xã hội, mà còn phản ánh một quy luật nhân quả rất sâu sắc trong giáo lý nhà Phật.
1. Ăn mặc là biểu hiện của tâm
Cách ăn mặc phản ánh trực tiếp tâm thức và phẩm hạnh bên trong của một con người. Người sống đoan chính, biết giữ gìn thân tâm, thường có khuynh hướng chọn trang phục kín đáo, nhã nhặn, phù hợp hoàn cảnh. Ngược lại, người buông lung theo dục vọng, thích phô trương hình thể, thường ăn mặc theo kiểu hở hang, kích thích thị giác, gây nhiễu tâm người khác.
Phật dạy rằng:
“Y phục là để che thân, phòng lạnh nóng, để nuôi dưỡng sự hành trì đạo đức, chứ không phải để tô điểm thân xác hay làm mê hoặc lòng người.”
Trong giới luật dành cho các vị xuất gia, việc giữ gìn oai nghi về y phục là một biểu hiện cụ thể của tâm thanh tịnh. Người tại gia cũng nên lấy đó làm gương.
2. Ăn mặc không chỉ vì thân, mà còn vì phúc đức
Một người mặc đẹp, sang trọng, thời thượng – điều đó chưa chắc nói lên phẩm hạnh. Nhưng người ăn mặc đoan nghiêm, biết đúng sai, tôn trọng không gian – điều đó phản ánh sự có mặt của trí tuệ và đạo đức. Và trí tuệ, đạo đức chính là nhân của phúc đức.
Người có phúc thật sự không cần cố làm đẹp mình qua lớp áo ngoài, mà chính tâm thiện, sự tử tế, lòng từ bi, sự tự trọng – mới là điều làm họ "đẹp" trong mắt người khác.
Phúc đức bắt đầu từ những điều đơn giản: biết giữ gìn thân thể, biết giữ gìn mắt người, biết gìn giữ lòng mình.
3. Người biết ăn mặc là người biết sống tỉnh thức
Trong đời sống hàng ngày, nếu bạn để ý, những người có đời sống tâm linh sâu sắc thường rất đơn giản trong cách ăn mặc. Không phô trương, không màu mè, nhưng ở họ toát ra vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng. Đó là kết quả của sự tu tập chánh niệm và hiểu biết nhân quả.
Người có tỉnh thức khi chọn trang phục sẽ tự hỏi:
Mình mặc như vậy có khiến người khác khó chịu không?
Có làm xao động tâm người không?
Có phù hợp với đạo lý và hoàn cảnh không?
Chỉ khi người ta biết đặt câu hỏi như vậy thì mới có thể tránh được những nghiệp xấu do thân khẩu ý tạo ra qua chuyện ăn mặc.
4. Phúc đức đến từ việc biết giữ mình, giữ người
Phật dạy:
“Tâm như gương sáng, y phục như lớp vỏ ngoài. Nếu gương đã bụi mờ, lớp vỏ kia không thể soi sáng ai.”
Vậy nên, ăn mặc cần xuất phát từ tâm trong sáng. Ăn mặc nghiêm chỉnh là một biểu hiện cụ thể của giới – là một cách giữ gìn phúc đức. Nó không chỉ lợi ích cho mình mà còn giúp người khác không khởi tâm sai lệch. Đó là từ bi vô hình – từ bi bằng hành động.
5. Lời kết – Cái nhìn của người tu
Người tu Phật, dù tại gia hay xuất gia, đều cần quán chiếu sâu sắc về những điều tưởng như nhỏ nhặt trong đời sống như chuyện ăn mặc. Vì chính những điều nhỏ đó lại là biểu hiện cụ thể của cái nhân dẫn đến phúc hay họa.
Người có tâm sáng, sẽ chọn lối sống và cách ăn mặc khiến lòng người yên. Người có tâm tà, sẽ chọn lối sống khiến lòng người động. Mỗi ngày chúng ta chọn mặc gì, cũng là một cách ta tạo nghiệp cho chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét