Ngày nay, phụ nữ không còn giống như thế hệ mẹ và bà của họ. Họ đòi hỏi sự bình đẳng, đòi quyền được tôn trọng như nam giới. Tuy nhiên, đằng sau khát vọng đó, nhiều khi chỉ là bản ngã muốn được công nhận. Trong khi đi tìm sự bình đẳng, nhiều phụ nữ lại vô tình bị dẫn dắt bởi những khẩu hiệu hấp dẫn mà bỏ quên những giá trị căn bản hơn.
Từ thuở ban đầu, phụ nữ vốn được tạo ra với những phẩm chất đặc thù: giàu tình cảm, nhạy bén về trực giác, biết cảm hóa và nuôi dưỡng. Nhưng thay vì được tôn vinh, xã hội hiện đại lại khiến phụ nữ tin rằng họ phải mạnh mẽ như đàn ông. Khi ấy, bản ngã trỗi dậy, dẫn đến sự mặc cảm rằng mình từng bị xem thường trong lịch sử phong kiến – nơi phụ nữ thường chỉ là “bình hoa trang trí”.
Một thực tế khác: nhiều phụ nữ trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu vắng hình mẫu người cha – người bảo bọc, dẫn dắt. Sự trống trải này khiến họ dễ bị lôi cuốn bởi những học thuyết chống nam giới. Chủ nghĩa nữ quyền cực đoan chạm đúng vết thương đó, biến nó thành một phong trào “chính nghĩa”. Ở các trường đại học Mỹ, nhiều khẩu hiệu được dùng như: “Tôi là nạn nhân. Tôi bị đàn áp. Tôi là công lý.” Kết quả là ngày càng nhiều phong trào nhục mạ đàn ông, từ đó hình ảnh đàn ông về phụ nữ cũng thay đổi theo chiều hướng tiêu cực.
Một ví dụ gần gũi: tôi có người cháu gái từng phê phán những hành động ga-lăng truyền thống của đàn ông – như mở cửa xe, tặng hoa, kéo ghế hay trả tiền khi hẹn hò. Cháu nói: “Phụ nữ cũng kiếm tiền như đàn ông, tại sao phải để họ trả rồi mình phải lệ thuộc?” Quan niệm này phản ánh rõ ràng cách xã hội hiện đại đang nhạt phai sự khác biệt giới tính, đồng thời đánh mất nét đẹp vốn có của tình nam nữ.
Khi phụ nữ chạy theo sức mạnh giống đàn ông, họ quên mất rằng giá trị thiêng liêng của mình không nằm ở sự ganh đua, mà ở khả năng yêu thương và chuyển hóa. Feminism, trong dạng cực đoan, trở thành một “tôn giáo thế tục”, thờ phụng bản ngã thay vì thấu hiểu thiên mệnh.
Hậu quả không chỉ nằm ở phía phụ nữ. Khi đàn ông mất quyền dẫn dắt, họ trở nên yếu đuối, lúng túng. Tình yêu nam – nữ mất đi sự bổ sung tự nhiên. Trong giáo dục, trẻ trai bị dạy phải ngoan ngoãn, không được hiếu chiến, trong khi bản năng bảo vệ vốn là một phần thiên tính của chúng. Người ta không dạy các em kiềm chế và làm chủ sức mạnh, mà bắt chúng từ bỏ sức mạnh. Văn hóa đương đại lại gắn nhãn “toxic masculinity” cho bất kỳ ai sống theo tính nam cổ điển, như cách xã hội nhìn về Tổng thống Trump. Đàn ông vì thế không còn được là chính mình.
Cộng đồng da màu ở Mỹ là ví dụ rõ rệt: nhiều trẻ lớn lên chỉ với mẹ, thiếu sự giáo dục và kỷ luật từ người cha. Con trai không biết thế nào là bản lĩnh nam giới đích thực. Khi tình dục có thể dễ dàng đạt được qua smartphone, app hẹn hò hay phim khiêu dâm, thì nam giới không cần nỗ lực để trưởng thành và gánh vác trách nhiệm như trước. Phụ nữ khi bắt chước đàn ông cũng dần buông bỏ sự gìn giữ trong tình dục. Hậu quả là xã hội vừa thiếu đàn ông đích thực, vừa thiếu phụ nữ đích thực.
Một xã hội suy tàn không chỉ vì đàn ông yếu, mà còn vì phụ nữ nổi loạn. Không phải sự nổi loạn giải phóng linh hồn, mà là nổi loạn của bản ngã – chống lại giới hạn thiêng liêng. Phụ nữ tưởng mình là “chiến binh độc lập, CEO lạnh lùng, nữ thần vừa sexy vừa đạo đức”… nhưng quên mất điều cốt lõi: phụ nữ không được tạo ra để chinh phục thế giới, mà để chuyển hóa thế giới bằng tình yêu.
Phụ nữ hiện đại có quyền lực nhưng thiếu định hướng tâm linh. Họ có tự do tình dục nhưng quên mất tính thiêng liêng của dục tính. Họ đòi công bằng giới nhưng không hiểu luật bù trừ tự nhiên. Họ tuyên bố yêu bản thân nhưng lại dễ dàng phá thai vì sự nghiệp. Đó là biểu hiện của linh hồn lạc lối. Như Clarissa Pinkola Estés đã viết:
“Một người phụ nữ đánh mất sự kính ngưỡng trở nên nguy hiểm, không phải vì cô ấy xấu xa, mà vì cô ấy trống rỗng.”
Xã hội mất đàn ông đích thực → phụ nữ mất phương hướng.
Phụ nữ không tỉnh thức → đàn ông cũng mất lý do để trưởng thành.
Đây là vòng luẩn quẩn. Chữa lành thế giới không thể chỉ từ một phía. Phụ nữ cần tự chữa lành bản thân, chứ không trông chờ đàn ông làm thay. Và ngược lại, đàn ông cũng phải khôi phục bản lĩnh dẫn dắt.
Một nửa xã hội sụp đổ vì đàn ông không dẫn đường.
Nửa còn lại sụp đổ vì phụ nữ không còn biết mình là ai.
+++Bài viết được viết theo ý tưởng đã đăng trên trang "triết lý đường Phô" nhưng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét