Trong tình yêu, có những điều ta tưởng sẽ mãi mãi thuộc về mình, nhưng cuối cùng cũng phải buông tay. Và cũng có những điều tưởng chừng mất đi, nhưng rồi một ngày nào đó sẽ lại tìm thấy. Vì thế, thất tình không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ chính là khi ta đánh mất lòng tự tin và lòng tự trọng của chính mình.
Khi bạn dám đối diện thẳng với nỗi đau, bạn sẽ thấy tình yêu chưa hề rời bỏ mình; nó chỉ đang chờ một cơ hội khác để bước đến.
Khi nào gọi là thất tình?
Nếu chỉ mới quen biết, tìm hiểu mà rồi nhận ra không hợp, chia tay sớm, thì đó chưa hẳn là thất tình. Vì chưa thật sự có một tình yêu sâu đậm, nên cũng chưa có gì để gọi là mất mát.
Nếu đã từng yêu tha thiết, trải qua hạnh phúc, nhưng cả hai cùng nhận ra không thể đi tiếp, rồi bình tĩnh chia tay, thì đó cũng không hẳn là thất tình. Bởi vì cả hai đã cùng đạt được và cũng cùng tự nguyện buông bỏ.
Thất tình thật sự chỉ xảy ra khi một người còn yêu, còn muốn giữ, nhưng người kia thì chọn rời đi. Khi đó, người bị bỏ lại mới thực sự cảm thấy mất mát.
Đau khổ nhất là khi tình yêu bị chia cắt bởi những thế lực bên ngoài: sự cấm đoán của gia đình, xã hội hay những định kiến nặng nề. Khi ấy, cả hai đều không muốn chia tay, nhưng buộc phải rời xa, để lại một nỗi đau dai dẳng đến tận cùng.
Thất tình là môt nỗi đau là một sự giày vò tâm hồn, để lại khoảng trống sâu thẳm như thể vừa mất đi một thứ quý giá nhất đời mình. Nó có thể khiến người ta cảm thấy bị phản bội, bị chà đạp, thậm chí tràn ngập oán hận. Có người đau đến mức tuyệt vọng, thậm chí chọn cái chết. Nhưng chết vì tình không phải là cao cả, mà là u mê, vì đã tự khóa chặt đời mình trong một ngõ cụt hẹp hòi.
Nếu nhận ra khi vừa thất tình, bạn hãy bình tĩnh nhìn lại:
Liệu người ấy có thật sự yêu bạn hay chỉ lợi dụng tình cảm của bạn?
Liệu sự chia tay có phải là dấu hiệu rằng mối quan hệ này vốn không thể mang lại hạnh phúc dài lâu?
Nếu đúng như vậy, thì nỗi đau chỉ như một tấm màn bị vén lên, để ta thấy rõ “đó chỉ là một đống phân bò chứ không phải hoa thắm”. Vậy thì tiếc nuối để làm gì?
Thực ra, bạn nên mừng vì đã sớm kết thúc một cuộc tình không có tương lai, thay vì kéo dài cho đến hôn nhân rồi mới vỡ lở. Thất tình chính là một kinh nghiệm quý giá, giúp bạn trưởng thành, mạnh mẽ và biết trân trọng hơn khi tình yêu thật sự đến.
Một mối quan hệ mà phải níu kéo bằng tiền bạc, địa vị, luật pháp hay thậm chí bạo lực thì chỉ khiến cả hai đau khổ gấp bội. Nếu đã đến lúc phải buông, thì lời chia tay dứt khoát, lịch sự chính là lựa chọn khôn ngoan nhất và tình yêu không nên giữ bằng ràng buộc
Như một nhà thơ từng nói:
“Giữa đôi ta chẳng còn chi nữa,
Hãy hôn nhau, rồi sẽ chia tay.”
Tình yêu giống như cùng nhau trèo núi: khi còn trên đường đi, có thể cùng dìu dắt nhau. Nhưng đến đỉnh rồi, nếu không thể bước tiếp, thì hãy buông tay trong lúc vẫn còn chút dư vị đẹp. Đừng để đến khi mọi thứ tan nát mới đành đoạn.
Đạo Phật thì cho rằng duyên đến duyên đi, những gì đáng mất, rồi sẽ mất. Những gì thuộc về bạn, sớm muộn cũng sẽ đến. Hãy giữ vững niềm tin và lòng tự trọng. Khi bạn đủ mạnh mẽ, tình yêu đích thực sẽ lại gõ cửa. Và rồi bạn sẽ nhận ra: thất tình không phải là dấu chấm hết, mà chỉ là một nấc thang để bước lên, để yêu thương và sống sâu sắc hơn.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn khi diễn tả sự thất tình như "tình yêu như trái phá con tìm mù lòa ". Như vậy những cảm xúc mất mát của tình yêu chỉ vì chúng ta đều mang trong người những con tim "mù lòa" mà thôi nó "không thật".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét