Trong cuộc sống, có những người dường như đi đến đâu cũng được yêu thương, gặp khó khăn cũng có quý nhân trợ giúp, sống nhẹ nhàng mà vẫn đủ đầy. Ta thường gọi đó là người có phúc lớn. Nhưng phúc lớn ấy đến từ đâu? Phải chăng, đó không phải là điều ban phát từ trời, mà là trái ngọt của những hạt nhân lành được họ lặng lẽ gieo trồng mỗi ngày...
Bạn có muốn mình cũng là người như thế — người đi đến đâu cũng tỏa ra năng lượng an lành, khiến người khác cảm thấy ấm áp chỉ bằng một nụ cười? Hãy cùng đọc tiếp để hiểu “phúc” trong lời Phật dạy thật sự là gì — và làm sao ta có thể vun bồi nó từ chính đời sống hàng ngày.
Theo lời Đức Phật, hạnh phúc của con người không đến từ cầu khẩn hay than thở, mà từ nhân lành được gieo trong từng hành động và tâm niệm. Phước lớn không hiện ra bằng những lời nói hay cử chỉ hào nhoáng, mà lặng lẽ như ánh sáng ban mai — đủ làm cuộc đời sáng rỡ nhưng không phô trương. Mỗi người là người tạo ra phúc của chính mình. Những lựa chọn nhỏ bé như biết nhường nhịn, buông bỏ, sống hiền lành, không hơn thua — chính là hạt giống âm thầm kết nên phước đức.
Lòng hiếu thảo và biết giúp người được thể hiện qua người có phúc lớn. “Bách thiện hiếu vi tiên” – trong trăm điều thiện, hiếu thuận đứng đầu.
Người có phúc lớn là người biết kính cha mẹ, hòa thuận trong gia đình, và mở rộng lòng ra giúp đỡ người khác mà không cầu báo đáp. Người hiếu thảo không chỉ tạo phúc cho bản thân mà còn gieo nền nếp lành cho con cháu. Càng biết ơn, càng sống tử tế, thì phước càng dày. Bởi mỗi hành động thiện lành là một hạt phước gieo xuống mảnh đất của đời mình.
Trong kinh Phật, Bồ Tát Di Lặc là biểu tượng của lòng bao dung và nếu bạn có lòng bao dung thì đây cũng là một đức tính tốt của người có phúc lớn. Người có tâm bao dung biết nhường nhịn, không chấp lỗi người, không để oán hận ở trong lòng. Bao dung không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh của người hiểu rằng ai cũng có lúc sai. Bao dung với người chính là tạo phúc cho chính mình, vì tâm từ bi sẽ hóa giải mọi khổ đau.
Phật dạy: “Khổ tâm lớn nhất của đời người là ganh ghét, đố kỵ.” Người có phúc là người vui trước thành công của người khác, biết tùy hỷ và tán dương thay vì ghen tị. Lòng đố kỵ chỉ khiến tâm bất an và tiêu hao phước đức. Ngược lại, khi biết hoan hỷ trước điều tốt đẹp, ta đang bồi thêm công đức cho chính mình.
Niềm vui của người khác cũng trở thành niềm vui của ta — đó là dấu hiệu của một tâm hồn trong sáng và an lạc.
Sống đơn giản và biết đủ sẽ tạo nên nhiều phúc lớn. Phúc lớn không ở chỗ giàu có, mà ở tâm biết đủ. Người biết đủ là người biết trân quý những gì mình đang có, không xa hoa, không phung phí, không so bì hơn thua. Đức Phật dạy: “Biết đủ là đủ. Người biết đủ là người giàu có nhất.” Khi tâm biết đủ, ta có thể mỉm cười trước khó khăn, giữ lòng an nhiên trước vô thường.Phước lành không đến từ bên ngoài, mà từ tâm an, trí sáng, lòng hiền.
Phúc đức không phải món quà của định mệnh, mà là kết quả của từng suy nghĩ, lời nói và việc làm. Khi ta sống hiếu thuận, bao dung, trong sạch và biết đủ, thì phúc lành tự nhiên sẽ theo ta như bóng không rời hình. Và khi ấy, cuộc đời dù giản dị, vẫn sáng rỡ an vui — vì chính ta đã trở thành người có phúc lớn nhất.
Nếu bạn chưa sở hữu hết những đức tính nêu trên thì nên thường xuyên luyện tập để tạo phước riêng cho mình ở đời này và đời sau nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét