Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

Vì sao chúng ta cần học cách buông bỏ và thích nghi nếu muốn hạnh phúc

Charles Darwin từng nói rằng trong tự nhiên, không phải kẻ mạnh nhất hay thông minh nhất mới tồn tại, mà là kẻ biết thích nghi tốt nhất với sự thay đổi.

Dù sống trong hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần học cách thích nghi, bởi mọi thứ đều thay đổi. Niềm vui hay nỗi buồn đều đến rồi đi. Chính vì vậy, khả năng kiên cường và linh hoạt là điều vô cùng quan trọng.

Chúng ta thường lập kế hoạch cuộc đời mình với kỳ vọng rằng điều tốt đẹp sẽ đến, rằng mọi thứ sẽ diễn ra như mong muốn. Trong khi mải miết đuổi theo điều tốt, chúng ta lại cố tránh điều xấu.

Thế nhưng, một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến con người khổ đau chính là không thể thích nghi với thay đổi – chúng ta bám víu vào những gì đã mất, hoặc thất vọng vì sự việc không xảy ra như mong đợi.

Điều ta quên mất là: thăng trầm, được mất, đến đi… đều là quy luật tự nhiên của đời sống. Không có gì tồn tại mãi mãi, và ta không thể kiểm soát hầu hết những điều mình muốn. Khi chấp nhận được điều này và học cách buông theo dòng chảy, ta sẽ đến gần hơn với hạnh phúc.

Bài học từ khóa tu thiền

Tôi vừa trở về từ một khóa tu thiền. Nghe có vẻ thư giãn, và quả thật có lúc rất bình yên, nhưng cũng đầy thử thách.

Tôi phải làm quen với một nhịp sống hoàn toàn khác: dậy từ 5h30 sáng, ngồi thiền lâu, giữ im lặng và sống trong cô tịch.

Không được uống trà buổi sáng, không sô-cô-la buổi tối, không cà phê, không sữa – chỉ ăn chay thuần.

Không WiFi, không điện thoại, và phải chịu cái lạnh cắt da ở vùng núi New Zealand giữa mùa đông.

Ngoài ra còn có “karma yoga” – làm việc thiện nguyện như lau dọn, chẻ củi, dọn nhà vệ sinh.

Và hơn hết là phải đối diện với chính mình – với những suy nghĩ, cảm xúc bị bỏ quên bấy lâu.


Khi kết thúc khóa tu, tôi háo hức trở về nhà, nhưng lập tức bị cuốn vào sự hỗn loạn của sân bay: mọi chuyến bay bị hoãn do sương mù dày đặc.

Tôi nhận ra mình sẽ không thể về nhà, phải tìm chỗ trọ qua đêm, và hi vọng rằng thời tiết ngày mai sẽ tốt hơn.

Dù vừa thiền xong với tâm an, tôi vẫn thấy khó chịu và bất lực. Tôi chỉ muốn được về nhà, gặp người mình thương, nằm trong chiếc giường quen thuộc.

Tôi có kế hoạch của riêng mình, nhưng mọi thứ ngoài tầm kiểm soát. Tôi không thể có được điều mình muốn.


Thích nghi một lần nữa


Một tuần sau đó, tôi lại phải học thích nghi thêm một lần nữa. Nhiều năm trước, tôi từng là một cầu thủ bóng đá đầy nhiệt huyết. Đó là đam mê tuổi trẻ của tôi. Nhưng rồi chấn thương dây chằng đầu gối đã buộc tôi phải từ bỏ. Từ nỗi mất mát ấy, tôi tìm đến yoga, và môn này đã trở thành niềm đam mê, cứu rỗi tôi suốt bảy năm qua.


Gần đây, tôi lại phải phẫu thuật đầu gối lần nữa. Việc đi lại khó khăn, phải chống nạng, nằm nhà, chịu đau và mệt mỏi vì thuốc. Tôi không thể thực hiện những tư thế yoga yêu thích, cũng không thể ngồi thiền trong tư thế kiết già quen thuộc.


Nhưng rồi tôi học được rằng: “Chỉ cần còn hơi thở, ta vẫn có thể thiền.”

Tôi bắt đầu thiền nằm, và đôi khi những buổi thiền như thế lại mang đến sự tĩnh lặng rất khác – nếu tôi không ngủ quên!


Giờ đây, khi vết thương hồi phục, tôi dần bỏ nạng, làm được vài tư thế đứng, và thấy mình đang tiến triển từng ngày.Từ nỗi đau phải rời xa bóng đá, tôi tìm được niềm đam mê khác. Và nhờ cuộc phẫu thuật này, tôi lại khám phá thêm một cách mới để tận hưởng yoga.


Học cách thích nghi với từng giai đoạn của đời sống


Những trải nghiệm ấy khiến tôi nhìn lại chính mình – tôi đã thay đổi và thích nghi nhiều hơn mình nghĩ.


Từ một kẻ lang thang khắp thế giới, tôi chọn định cư ở Wellington, New Zealand – nơi tôi từng thề sẽ không sống vì gió lớn và động đất. Vậy mà giờ, tôi lại yêu chính những điều đó: sự thân thiện của con người, biển xanh, những quán cà phê nhỏ, và cả không khí chậm rãi, dễ chịu nơi đây.


Tôi cũng từ một người độc thân tự do trở thành người sống chung với bạn đời – học cách quan tâm, chia sẻ, và điều chỉnh bản thân trong một mối quan hệ lâu dài.


Tôi phải học yêu lại, dũng cảm lại, và chấp nhận rủi ro của sự gắn bó.


Đôi khi, người độc thân ao ước có một mái ấm, trong khi người có gia đình lại thèm sự tự do của những ngày một mình.

Nhưng tôi nhận ra: mọi điều đều có hai mặt – mỗi đám mây đều có viền bạc, và ngược lại, mỗi viền bạc đều có một đám mây. Cách ta nhìn nhận mới quyết định hạnh phúc.


Buông bỏ sự hoàn hảo


Nếu ta cứ mãi đuổi theo thứ “tốt hơn”, bãi cỏ bên kia sẽ luôn xanh hơn. Và khi ta sống như vậy, ta đánh mất niềm vui đang có.

Tình yêu mới lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng khi sống chung nhiều năm, ta bắt đầu nhận ra người kia cũng có thói quen khiến mình bực: quên đóng nắp kem đánh răng, vứt quần áo lung tung. Chiếc xe mới rồi cũng cũ, công việc mơ ước rồi cũng có khó khăn riêng. Mọi thứ đều có mặt tốt và xấu. Đừng mong cầu sự hoàn hảo, vì nó sẽ chỉ khiến ta thất vọng.

Hạnh phúc đến từ sự chấp nhận

Cuộc sống thay đổi như bốn mùa. Những gì từng cần thiết có thể không còn phù hợp hôm nay. Dù ta có cố, cũng không thể bắt lá cây đừng rụng vào mùa thu.

Đôi khi, thời tiết phá hỏng buổi tiệc ta lên kế hoạch, hoặc một mối quan hệ tan vỡ dù ta không muốn. Nhưng chính việc chấp nhận vô thường ấy lại mở ra con đường hạnh phúc. Điều đang diễn ra bây giờ sẽ không kéo dài mãi – đó là tin tốt khi ta đang khổ đau, nhưng cũng là lời nhắc nhở khi ta đang vui.

Cuộc đời không phải là chuyện điều gì xảy ra, mà là cách ta phản ứng.

Nhiều thất vọng lại trở thành cánh cửa dẫn ta đến những khởi đầu mới – nếu ta biết thích nghi và đón nhận.


Hãy đừng mong mọi thứ đi đúng kế hoạch.

Hãy đón nhận, linh hoạt và tìm điều tốt trong từng khoảnh khắc.

Đó chính là cách chúng ta không chỉ tồn tại, mà còn thăng hoa trong cuộc sống.

Đôi lời về tác giả

Jess Stuart từng làm việc trong lĩnh vực nhân sự trước khi theo đuổi đam mê về sức khỏe và hạnh phúc. Cô là huấn luyện viên, diễn giả, tác giả, đồng thời là giáo viên yoga, được đào tạo về thiền Phật giáo và chánh niệm. Những trải nghiệm sống ở nhiều quốc gia giúp cô lan tỏa thông điệp về sức khỏe và niềm an vui.


Thiên Lan phỏng dịch từ trang Web Tiny Buddha


Qua bài viết trên có thể bạn cũng như tôi đã hiểu ra rằng :Cuộc đời không bao giờ đứng yên. Mỗi khoảnh khắc là một làn gió mới, đến rồi đi.

Khi ta thôi níu giữ và bắt đầu thở cùng nhịp chuyển động của cuộc sống, ta sẽ nhận ra sự an yên không nằm ở việc mọi thứ theo ý mình, mà nằm ở chỗ mình hòa được với mọi thứ. Cũng như dòng sông, chỉ khi biết chảy theo hướng tự nhiên, nước mới tìm về biển lớn. 


Vậy thì ta cũng nên chuyển suy nghỉ của mình như nhạc sĩ TCS " Hảy cứ vui chơi cuộc đời, đừng cuồng điên mơ trăm năm sau". Bởi vì mỗi giây phút trôi qua là một ngày đã mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú Đại Bi: Ý Nghĩa Sâu Xa, Công Đức và Cách Trì Tụng Đúng

Chú Đại Bi (Đại Bi Tâm Đà La Ni) là một trong những thần chú quan trọng nhất trong Phật giáo Đại thừa, đặc biệt phổ biến tại Việt Nam, Trung...