Bài viết dành cho những ai đang học cách quay về với chính mình
Có những lúc, giữa dòng đời hối hả, ta bỗng dừng lại và nhận ra rằng tất cả những gì mình đang tìm kiếm – bình an, hiểu biết, hạnh phúc – đều chưa bao giờ nằm ở bên ngoài. Khi mọi tiếng ồn lắng xuống, ta nghe được ánh sáng của chính mình đang lên tiếng. Đó là ngọn đèn trong tâm – ngọn đèn không bao giờ tắt, chỉ chờ ta quay về để thắp sáng lại bằng hơi thở chánh niệm, bằng sự tỉnh thức dịu dàng nơi giây phút này.
Đã bao lần giữa thế giới rộng lớn này, ta vẫn cảm thấy mình thật cô đơn?
Theo giáo lý nhà Phật, điều đó không sai. Bởi cuối cùng, chính ta mới là nơi nương tựa duy nhất của chính mình. Người biết nương tựa nơi tự thân không còn tìm kiếm sự an ủi từ bên ngoài. Họ quay vào bên trong – nơi không có ồn ào, không có so sánh, không có thị phi – chỉ còn một tâm an tĩnh đang dần thức tỉnh.
Nếu bạn đang cảm nhận được sự tĩnh lặng ấy,chúc mừng bạn. Bởi đó là dấu hiệu của sự trở về – trở về với ngọn đèn trong tâm.
1. Di huấn cuối cùng của Đức Phật – Ánh sáng vượt thời gian
Trước khi nhập Niết-bàn tại rừng Sala Song Thọ (Kusinara), Đức Phật đã để lại lời dạy được xem là di huấn tối thượng:
“Hãy tự mình là ngọn đèn cho chính mình.
Hãy tự mình nương tựa chính mình, chớ nương tựa nơi nào khác.”
Đây không chỉ là lời tiễn biệt của một bậc giác ngộ, mà còn là kim chỉ nam cho tất cả những ai đang tìm kiếm chân lý, an lạc và giải thoát. Trong thời đại hôm nay – khi con người phải đối diện với khủng hoảng niềm tin, đạo đức và tinh thần – lời dạy ấy vẫn còn nguyên giá trị. Chỉ khi quay về với ngọn đèn tự thân, tức là tự tỉnh giác, tự nương tựa và thực hành Chánh Pháp, ta mới có thể tìm được sự an ổn giữa những biến động vô thường của đời sống.
2. Ý nghĩa sâu xa của “Tự mình là ngọn đèn”
Đức Phật dạy:
“Giải thoát không đến từ thần linh hay nghi lễ hão huyền,
mà đến từ chính tuệ giác nơi tự thân.”
Kinh Pháp Cú (Dhammapada 160) nói:
“Chính mình là nơi nương tựa của mình,
Ai khác có thể là nơi nương tựa được?”
Và trong Kinh Tương Ưng:
“Tự mình thắp sáng chân lý,
Đừng để ai dập tắt ngọn đèn ấy.”
Từ đó, ta hiểu rằng con đường giải thoát đặt nền trên ba yếu tố cốt lõi:
Tự lực (atta-saraṇa):
Giải thoát chỉ có thể đạt được bằng nỗ lực và tỉnh thức của chính mình, không thể dựa vào ân sủng hay quyền năng bên ngoài.
Duyên khởi:
“Thắp sáng” là quá trình rèn luyện Giới – Định – Tuệ, theo nguyên lý “cái này có thì cái kia có”. Mỗi hành động chánh niệm là một mồi lửa cho ánh sáng trí tuệ bừng lên.
Chánh niệm (sati):
Là sự tỉnh thức trong từng hơi thở, từng bước chân, giúp ta thấy rõ bản chất vô thường của mọi hiện tượng.
Giác ngộ không phải điều xa vời. Đó là sự tỉnh thức khi ta biết quay về bên trong, nhận ra và nuôi dưỡng tâm sáng qua từng việc nhỏ trong đời sống thường nhật.
Sau đây là một số con đường tu tập giúp thắp sáng ngọn đèn ấy:
Bát Chánh Đạo: Con đường Trung Đạo đưa ta tránh cực đoan, tiến đến tự do và an lạc.
Tứ Niệm Xứ: Quán thân, thọ, tâm, pháp – con đường duy nhất đưa đến thanh tịnh.
Không phóng dật (appamāda): Tự chủ và tinh tấn trong từng hành động, không ỷ lại hay trông chờ vào người khác.
Khi hiểu rõ vô thường, ta biết buông bỏ chấp thủ.
Thiền sư Ajahn Chah từng dạy:
“Nếu nước đọng, nó sẽ thối.
Nếu tâm bám víu, nó sẽ khổ.”
An trú trong vô thường không phải là buông xuôi, mà là tỉnh thức giữa dòng chảy đổi thay – như hoa sen mọc trong bùn mà chẳng nhiễm bẩn.
3. Sống giữa hiện tại tỉnh thức
“Thắp sáng ngọn đèn của chính mình” là lời kêu gọi sống tỉnh thức từng phút giây.
Giải thoát không phải chuyện của kiếp sau, mà là hiện thực trong từng sát-na chánh niệm.
Tự do đích thực không nằm trong điều kiện vật chất hay danh vọng, mà ở tâm không lệ thuộc vào bất cứ điều gì.
Như Thiền sư Thích Nhất Hạnh viết:
“Mỗi người đều có tính Bụt trong lòng.
Nếu thực tập cho giỏi, ai cũng có thể tỉnh thức.”
Hãy để ngọn đèn tự thân ấy luôn cháy sáng, soi rọi con đường vượt qua bóng tối của vô minh, dẫn ta đến một đời sống an lạc, tự do và tràn đầy trí tuệ.
“Hãy tự mình thắp sáng ngọn đèn cho chính mình” không chỉ là giáo lý Phật giáo, mà còn là triết lý sống nhân văn vượt thời gian. Trong một thế giới đầy biến động, khi con người dễ đánh mất điểm tựa tinh thần, thông điệp ấy nhắc ta nhớ rằng: sức mạnh lớn nhất luôn nằm trong chính mình.
Nếu mỗi người biết quay về nuôi dưỡng tâm an, thực tập chánh niệm và mở rộng lòng từ bi, thì xã hội cũng sẽ trở nên hài hòa, nhân ái và bền vững hơn.
Di huấn cuối cùng của Đức Phật chính là một di sản tinh thần vô giá, mãi soi sáng con đường tu học và chuyển hóa cho tất cả chúng sinh.
Hơi thở cuối cùng chính là "Ánh sáng trong tim" và khi bạn lặng yên, ngọn đèn trong tâm lại sáng lên.
Không cần tìm đâu xa, vì ánh sáng ấy chưa từng tắt — chỉ bị che khuất bởi những cơn gió của hờn giận, lo toan và sợ hãi.
Mỗi lần bạn trở về với hơi thở, với bước chân, với nụ cười hiền, là mỗi lần ngọn đèn ấy được thắp lại.
Và khi tâm sáng, con đường cũng tự nhiên hiện ra — không phải để đi đến đâu, mà để bạn nhận ra mình đã luôn ở nhà, trong ánh sáng của chính mình.
Thiên Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét