Tu hành là một bước đầu tiên để chúng ta đi trên con đường đạo. Điều này đòi hỏi chúng ta phải kiên nhẫn , tinh tấn trải qua những nổ lực không gián đoạn. Khi sự tu tập không bị gián đoạn thì mình mới nuôi lớn được cái tâm bồ đề. Tu hành không phải là chuyện rời bỏ gia đình hay công việc để vào chùa. Tu hành bắt đầu ngay trong cuộc sống hằng ngày – trong từng suy nghĩ, lời nói và cách ta đối diện với chính mình. Người cư sĩ tại gia vẫn có thể bước trên con đường đạo nếu biết nuôi dưỡng sự kiên nhẫn, tinh tấn và không bỏ cuộc giữa chừng.
Người xuất gia có giờ thiền, giờ tụng kinh, giờ công phu ngày bốn thời. Cư sĩ thì không thể như vậy vì còn công việc, gia đình ,con cái, trách nhiệm.
Nhưng điều quan trọng không phải tu nhiều, mà là tu đều đặn. Chúng ta có thể làm một thời khóa biểu nhỏ cho mình như sau :
Đọc một đoạn kinh ngắn mỗi ngày (5–10 phút). Không cần dài, chỉ đủ để nhắc tâm mình quay về sự tỉnh thức.
Niệm Phật 5–10 phút. Không cần niệm thành tiếng; chỉ cần giữ tâm chánh niệm khi xưng danh Phật.
Nhìn lại mình mỗi tối trứoc khi đi vào giấc ngủ khoảng 20 phút để tự quán chiếu hành vi trong ngày.
Hãy hỏi mình lời nói hôm nay có làm ai buồn? Hành động nào đi sai bát chánh đạo. Ta có giận, có sân, có hấp tấp? để giải quyết vấn đề nào Không? Nhìn lại không phải để tự trách, mà để tự sửa. Người biết soi sáng chính mình là người đang thật sự bước trên đường đạo. 20 phút tĩnh tâm cuối ngày: ngồi yên, thở nhẹ, nhìn lại ngày đã trải qua.Chỉ cần giữ được thời khóa ngắn mà đều đặn, đó chính là tinh tấn.
Sự tu tập dễ bị gián đoạn khi ta đạt được điều mình cầu nguyện rồi vui mừng, nhưng khi không đạt thì lại nản lòng. Thật ra, tinh tấn sinh ra để giúp ta vượt qua chính những lúc muốn bỏ cuộc ấy. Tu không phải để “xin được điều gì”, mà là để hiểu tứ diệu đế và chuyển hóa khổ đau. Khi mình hiểu, thì việc tu không còn là phong trào nhất thời, mà trở thành nhu cầu tự nhiên của tâm.
Đức Phật dạy chúng ta cách ăn, cách thở, cách đi với sự tỉnh thức. Ngày nay khoa học chứng minh: hơi thở đúng giúp giảm căng thẳng, cải thiện sức khỏe.
Người cư sĩ tại gia chỉ cần ứng dụng những phương pháp này cho mình . Thở có ý thức: ba hơi thở sâu bất kỳ lúc nào thấy tâm loạn.
Ăn trong chánh niệm: nhai chậm, không vừa ăn vừa xem điện thoại.
Đi chậm lại một chút: để biết chân đang chạm đất.
Nói lời dịu dàng: tránh ngôn từ gây chia rẽ, phán xét, giận dữ.
Đây chính là cách “báo ân Phật” thiết thực nhất: sống đẹp, sống tỉnh.
Đức Phật dạy:
“Thắng được vạn quân không bằng tự thắng chính mình.”
Rèn luyện tâm để chiến thắng chính mình. Tu ở đâu cũng được, không nhất thiết phải vào chùa. Người cư sĩ chỉ cần:
Hiểu mình là ai
Biết mình muốn gì trong cuộc sống
Và bước theo lời dạy của Phật
Thắng mình nghĩa là:
Thắng sự nóng nảy
Thắng sự lười biếng
Thắng sự hơn-thua
Thắng cái tôi muốn được khen, được đúng
Ai thắng được mình, người đó có tự do.
Vậy thì tại sao ta không tập làm một người cư sĩ. Cuộc sống của một người cư sĩ tại gia sẽ không khác biệt lớn lắm với các bậc tu sĩ. Giác ngộ không nằm ở vị trí hay nơi chốn. Người cư sĩ chỉ cần biết mình là ai, muốn gì, và sống theo lời Phật dạy: ăn đúng, thở đúng, sống hiền, nói đẹp.Thế là đã bước đi trên con đường giải thoát rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét