Đây là một câu chuyện có thật hy vọng bạn cảm nhận được tình người, niềm tin, và sức mạnh của lòng tốt giản dị:
Chiếc đàn Piano màu gụ đỏ
Khi tôi 20 tuổi, tôi làm nhân viên bán hàng thuê cho một cửa hiệu đàn piano nhỏ ở St. Louis. Một ngày nọ, cửa hàng nhận được một tấm bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri.
Trên tấm thiệp, người viết nắn nót từng chữ:
“Xin hãy mang cho cháu gái tôi một chiếc đàn piano màu gụ đỏ. Tôi sẽ trả góp 10 đô-la mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà.”
Dòng chữ được viết kín cả tấm bưu thiếp — cả mặt trước, mặt sau, và cả những viền giấy còn sót lại. Nét chữ run run khiến ai cũng đoán được người viết là một bà cụ tuổi đã cao.
Dĩ nhiên, cửa hàng chúng tôi không thể bán một cây đàn piano với giá trả góp 10 đô mỗi tháng, nên bức thiệp ấy bị xếp qua một bên.
Nhưng cứ sáu tuần, lại có một tấm bưu thiếp giống hệt gửi tới — vẫn là lời nhắn ấy, vẫn là mong ước ấy, vẫn là niềm tin rằng ai đó sẽ mang đến cho đứa cháu gái nghèo một cây đàn piano màu gụ đỏ.
Rồi đến một ngày, khi công ty có đơn giao đàn về vùng đó, tôi quyết định đi thăm bà cụ ấy, chỉ để xem thử “người khách hàng đặc biệt” là ai.
Ngôi nhà của bà chỉ là một túp lều cũ bên cánh đồng. Gà chạy tung tăng khắp nơi, không điện, không xe, không nghề nghiệp — chỉ có mái nhà tạm và tình thương.
Cô cháu gái chừng mười tuổi, đi chân đất, mặc chiếc váy vá cũ.
Tôi giải thích rằng chúng tôi không thể bán đàn theo cách ấy, nhưng dường như bà chẳng nghe vào. Ánh mắt bà vẫn sáng lên mỗi khi nhắc đến “cây đàn màu gụ đỏ”.
Hai năm sau, tôi mở được công ty đàn piano riêng. Một hôm, trong lô hàng mới nhập, có một cây đàn màu gụ đỏ tuyệt đẹp. Tôi bỗng nhớ đến những tấm bưu thiếp cũ — và đến bà cụ nơi miền quê xa xôi.
Thế là, bất chấp việc có thể bị lỗ, tôi chở cây đàn đến nhà bà. Tôi nói:
“Nếu bà vẫn muốn mua, thì cứ trả 10 đô mỗi tháng. Tổng cộng là 52 tháng.”
Tôi đặt cây đàn ở chỗ ít dột nhất, dặn bà giữ đàn sạch và tránh để gà nhảy lên. Trong lòng, tôi nghĩ có lẽ đây chỉ là món quà tôi tặng mà thôi.
Nhưng thật bất ngờ — đúng mỗi tháng, 10 đô lại được gửi đến, đều đặn suốt 52 tháng liền. Có khi chỉ là tiền xu được dán bằng băng dính vào tấm bưu thiếp.
Sau khi nhận đủ tiền, tôi không còn liên lạc với họ nữa. Rồi 20 năm trôi qua.
Một lần đi công tác ở Memphis, tôi ghé vào một nhà hàng nhỏ. Khi ấy, tiếng đàn piano vang lên — trong trẻo, ngọt ngào, đẹp đến mức khiến tôi phải dừng bước. Cô gái đang chơi đàn xinh đẹp và tràn đầy tự tin.
Khi cô dừng lại, tôi đến chào. Và tôi gần như không tin vào mắt mình — đó chính là cô bé mặc váy vá, đi chân đất năm xưa.
Cô kể rằng từ khi bà mua được cây đàn, cô đã bắt đầu học nhạc, giành nhiều giải thưởng, rồi được học bổng. Giờ cô đã có gia đình, còn bà thì đã mất.
Tôi hỏi cô có biết chiếc đàn màu gụ đỏ ấy có ý nghĩa thế nào không. Cô mỉm cười:
“Hồi đó cháu còn nhỏ, chỉ biết là mình có một cây đàn. Cháu không hiểu nhiều hơn thế.”
Nhưng tôi thì hiểu.
Tôi hiểu rằng, có những món quà được mua bằng cả tình thương, niềm tin và sự hy sinh thầm lặng. Và rằng đôi khi, chỉ cần một tấm lòng kiên trì, ta có thể gieo vào đời một điều kỳ diệu không ngờ.
Trước khi rời đi, tôi nói với cô:
“Tôi rất vui được gặp lại cô. Giờ tôi phải đi đây.”
Tôi bước nhanh ra khỏi nhà hàng, vì bạn biết đấy — có những lúc, đàn ông không muốn ai thấy mình đang rơi nước mắt.
Thông điệp qua câu chuyện trên thật ra đôi khi, chỉ một tấm lòng chân thật cũng có thể thay đổi cả cuộc đời của người khác. Hãy tin rằng, điều thiện nhỏ bé hôm nay có thể trở thành phép màu cho mai sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét