Chúng ta thường tự hỏi: Điều kiện nào để có hạnh phúc?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng thực ra là một trong những câu hỏi sâu sắc nhất của đời sống con người.
Phần lớn chúng ta tin rằng tiền bạc, sắc đẹp, danh tiếng hay địa vị xã hội là những yếu tố quyết định hạnh phúc. Thế nhưng, qua thời gian, ta nhận ra rằng hạnh phúc không hoàn toàn nằm ở đó. Nó tùy thuộc vào nhận thức, quan niệm, và cảm nhận của mỗi người. Điều kiện hạnh phúc vì thế mà khác nhau ở mỗi cá nhân.
Với nhiều người đàn ông, quyền lực và thành công có thể là thước đo hạnh phúc. Với phụ nữ, hạnh phúc thường gắn liền với tình yêu, gia đình, con cái. Nhưng các nghiên cứu gần đây cho thấy: hạnh phúc không phụ thuộc vào những yếu tố bên ngoài ấy. Thậm chí, có những người nghèo lại cảm thấy hạnh phúc hơn người giàu, bởi họ biết trân trọng những gì mình đang có.
Điều này cho thấy, lâu nay chúng ta đã đánh giá sai lầm về giá trị sống. Ta tưởng rằng tiền bạc và địa vị là điều kiện tất yếu của hạnh phúc, nhưng thực ra, chúng chỉ là những phương tiện. Khi sức khỏe không tốt, gia đình không ấm êm, tâm trí không an ổn thì dù có nhiều của cải, chúng ta cũng khó lòng hạnh phúc.
Hạnh phúc thật sự đến khi đời sống có sự cân bằng và hài hòa – giữa thân và tâm, giữa công việc và đời sống tinh thần. Khi ta biết làm chủ những ham muốn, biết dừng lại để lắng nghe niềm vui bên trong, thì hạnh phúc không còn là điều gì xa vời.
Thật ra, sự cân bằng ấy không dễ đạt được. Nhưng nếu ta học cách sống chậm lại, buông bớt mong cầu, nhận diện niềm vui giản dị đang có mặt, thì dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc. Có người nghèo nhưng biết đủ, họ vẫn an vui. Có người không danh vọng, không của cải, nhưng tâm họ an nhiên, lòng họ rộng mở. Đó chính là thứ hạnh phúc không cần điều kiện.
Người xưa từng nói: “Biết đủ là giàu, biết dừng là an.”
Hạnh phúc có được từ sự làm chủ bản thân, từ tâm không bị dẫn dắt bởi tham cầu và so sánh. Khi ta rèn luyện được tâm định tĩnh, sáng suốt trước những cám dỗ và ảo tưởng của đời, ta có được niềm vui nội tại – một niềm vui không cần phải dựa vào bất kỳ yếu tố nào bên ngoài.
Tâm hồn càng rộng mở, càng quên đi ý niệm về “tôi” và “của tôi”, thì hạnh phúc càng tự nhiên mà hiện hữu.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói:
“Hạnh phúc không phải là đích đến, hạnh phúc là con đường.”
Sống hạnh phúc vì thế không chỉ là đạt được mục tiêu nào đó, mà là nghệ thuật sống trong từng khoảnh khắc – nhận ra rằng hạnh phúc luôn có mặt trên mỗi chặng đường ta đi qua.
Sư Minh Niệm cũng từng nhắc nhở:
“Thành công lớn nhất của con người là đạt được hạnh phúc an yên mỗi ngày.”
Hạnh phúc vì thế không ở tương lai, cũng không ở những điều lớn lao, mà ở khả năng cảm nhận và trân quý hiện tại. Khi ta biết dừng lại để nhìn sâu vào đời sống, ta sẽ thấy hạnh phúc luôn quanh ta – trong hơi thở, trong một ánh nhìn, trong sự bình an của tâm. Điều kiện để có hạnh phúc không nằm ở đâu xa. Nó chính là tâm biết dừng, biết đủ, biết sống trọn vẹn trong giây phút này. Khi ta biết cảm nhận, ta thấy hạnh phúc luôn ở bên mình, chưa từng rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét