Bài viết này đựoc ghi chép lại với một phiên bản giản lược và diễn giải dễ hiểu hơn về cách niệm Phật và thực hành thiền mỗi ngày
1. Hiểu về mục đích tu tập
Điều cốt lõi của người tu là trở về nhận diện khuôn mặt thật của chính mình – tức là bản tâm thanh tịnh, không bị vọng tưởng, ích kỷ và chấp ngã chi phối.
Chúng ta không thấy được chân tâm vì cái “tôi” quá lớn – luôn nghĩ về mình, hơn thua, đúng sai. Tu là học cách buông bớt ngã tướng, để tâm dần trở về với sự trong sáng vốn có.
2. Tham thiền – quán chiếu chính mình
Thiền không chỉ là ngồi yên nhắm mắt, mà là quán chiếu – soi sáng lại chính tâm mình trong từng phút giây.
Người tu thiền nên thường tự hỏi:
“Trong tâm ta giờ phút này có thật sự an không? Có còn sân hận, lo lắng, hay mong cầu gì không?”
Đó chính là quán chiếu Bát Nhã, nhìn sâu để thấy rõ thực tánh của mọi hiện tượng.
Khi ngồi thiền, ta tập nhận biết hơi thở – biết mình đang hít vào, biết mình đang thở ra.
Nếu vọng tưởng khởi lên, chỉ cần mỉm cười nhận ra, rồi quay về hơi thở.
Không ép buộc, không chống cự. Cứ nhẹ nhàng, bền bỉ như thế.
3. Những trở ngại thường gặp
Người mới tập thiền thường gặp hai khó khăn:
Tâm xao động (điệu cử): ngồi không yên, tâm chạy theo suy nghĩ.
Hôn trầm (buồn ngủ, nặng đầu): do thân mệt hoặc tâm uể oải.
Đừng sợ – đây là chuyện tự nhiên. Hãy giữ lưng thẳng, thả lỏng thân, hít thở chậm và đều.
Nếu buồn ngủ, có thể mở mắt nhẹ, thay đổi tư thế, hoặc đi kinh hành chậm rãi.
Điều quan trọng nhất trong thiền là tâm nhẫn nhục và kiên định.
“Không nhẫn nổi cũng phải ráng nhẫn. Nhẫn đến cùng thì tâm sẽ sáng.”
Tâm càng an, trí tuệ càng mở. Khi thiền chín muồi, ta sẽ thấy bớt sân, bớt phiền não, lời nói nhẹ nhàng, lòng từ bi tự nhiên sinh khởi.
4. Niệm Phật – con đường tỉnh thức trong mọi lúc
Niệm Phật không chỉ là đọc danh hiệu “A Di Đà Phật” bằng miệng, mà là giữ chánh niệm – để tâm luôn nhớ đến Phật, nhớ đến tánh sáng trong mình.
Có ba cách niệm dễ thực tập:
Niệm ra tiếng – phù hợp cho người mới, giúp tâm dễ định.
Niệm thầm trong tâm – khi tâm đã yên, tiếng niệm trở nên nhẹ nhàng, như dòng suối chảy trong lòng.
Niệm không lời – giai đoạn sâu hơn, khi danh hiệu Phật và tâm hợp làm một, không còn phân biệt người niệm và tiếng niệm.
Khi niệm, hãy thành tâm, không mong cầu điều gì. Chỉ cần để danh hiệu Phật thấm sâu vào tâm, như hạt giống gieo vào đất.
“Niệm Phật, Phật niệm ta” – nghĩa là khi ta hướng tâm về Phật, Phật cũng đang hướng ánh sáng từ bi về ta.
Đó gọi là cảm ứng đạo giao – sự tương thông giữa tâm ta và tâm Phật.
5. Tu tập trong đời sống hằng ngày
Thiền không chỉ ở thiền đường, niệm Phật không chỉ ở chánh điện. Dành thời gian trước khi ngủ để niệm danh hiệu Phật. Mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi suy nghĩ đều có thể là thiền, là niệm nếu ta làm trong tỉnh thức.
Khi ăn, biết mình đang ăn – không để tâm tán loạn.
Khi đi, biết mình đang đi – bước nhẹ, thở đều, tâm vắng lặng.
Khi nói, biết mình đang nói – nói bằng từ tâm, không tổn thương người khác.
Tu là sống với chánh niệm trong mọi hoàn cảnh, không phải chỉ trong giờ lễ hay giờ ngồi thiền.
6. Giữ tâm chân thật và đơn giản
Đạo không ở chỗ nói hay, giỏi lý luận, mà ở chỗ thật tâm hành trì.
Đừng tranh hơn thua, đừng khoe mình tu giỏi hay chứng cao.
Cũng đừng xem thường người khác – mỗi người có căn cơ, nhân duyên khác nhau.
Tu là chuyên nhất, không chạy theo nhiều pháp, không cầu kỳ hình thức.
Một câu “A Di Đà Phật” mà giữ được liên tục, tâm không tán loạn – đó là thiền sâu nhất.
7. Kết tinh của thiền và niệm
Người chân thật thiền cũng chính là người chân thật niệm Phật.
Thiền giúp tâm yên, niệm Phật giúp tâm sáng – hai pháp ấy tương trợ cho nhau như hai cánh của cùng một con chim.
Khi tâm trong sáng, mọi vọng tưởng tan biến, ta sẽ thấy rõ chân ngã – chính là tự tánh Phật nơi mỗi người. Hãy tập thiền, tập niệm mỗi ngày – dù chỉ mười phút buổi sáng và buổi tối. Dần dần, tâm sẽ lắng, hơi thở nhẹ, trí sáng, và niềm an vui sâu thẳm sẽ hiện ra như mùa xuân trở lại trong lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét