Cho và nhận là một trong những nguyên lý quan trọng của đạo Phật, liên quan đến nghiệp báo ứng và phúc báo. Đạo Phật dạy rằng mọi hành động, lời nói và tư tưởng của chúng ta đều có hậu quả, dù tốt hay xấu. Khi chúng ta cho đi những điều tốt đẹp, chân thành, chúng ta sẽ nhận lại những điều tương tự hoặc cao hơn. Ngược lại, khi chúng ta cho đi những điều ác độc, ích kỷ và hèn hạ, chúng ta cũng sẽ gặp lại những điều đó trong cuộc đời.
Cho và nhận không chỉ là một hành vi vật chất, mà còn là một thái độ tinh thần. Cho đi không phải là để mong đợi sự đáp trả hay cảm ơn của người khác, mà là để thể hiện lòng từ bi, trí tuệ và sự thông cảm của bản thân. Nhận lại không phải là để lấy làm kiêu ngạo hay thỏa mãn lòng tham, mà là để biết ơn, trân trọng và sử dụng hợp lý những gì được ban tặng. Cho và nhận cần có sự cân bằng, không quá ít cũng không quá nhiều, để tránh gây ra sự phụ thuộc, lệ thuộc hay ngạo mạn, khinh thường.
Có một câu nói của cổ nhân rất hay: “Tri túc tâm thường lạc. Vô cầu phẩm tự cao”. Nghĩa là khi biết bao nhiêu là đủ cho mình, tâm hồn sẽ được an lạc và thanh thản. Khi không cầu mong gì nhiều hơn nữa, nhân cách sẽ được cao quý và sáng suốt. Cuộc sống không phải là cuộc đua tranh giành lấy những thứ vô thường, mà là cuộc tu tập rèn luyện bản thân để đạt được giác ngộ và giải thoát. Cho và nhận là một phương tiện để chúng ta giao lưu, giúp đỡ và hòa nhập với xã hội, để chúng ta có thể sống hạnh phúc và mang lại hạnh phúc cho người khác.
Cuộc sống luôn có người giàu sang, kẻ nghèo khó. Và khi biết mình đã đủ thì hãy nên cho đi những gì mình không cần đến. Có thể điều đó sẽ mang lại niềm vui, giúp người khác vượt qua khó khăn, hoạn nạn thậm chí là làm tái sinh nhũng cuộc đời lầm than.
Nhưng không phải đợi đến khi ta có đủ, ta thỏa mãn với những gì mình có mới hào phóng cho đi mà hãy luôn dành một phần nào đó cho người khác còn khó khăn, vất vả hơn mình. Đối với ta, một phần giá trị nhỏ bé là phần dư thừa, hoặc chưa dùng đến thì có thể đối với người khác đó lại là tất cả nguồn sống, là món quà tặng quý giá, là phép màu giúp họ vượt qua nghịch cảnh. Hảy luôn học hạnh cho đi và biết cho đi những gì khả năng mình cho phép.
Chúng ta phải biết cho cuộc đời này những gì tốt đẹp nhất: Đó là sự yêu thương, trân trọng, cảm thông giúp đỡ lẫn nhau cả về vật chất lẫn tinh thần chứ không phải là sự cho – nhận vì mục đích vụ lợi. Con người cần phải biết cho nhiều hơn nhận lại. Phải biết cho mà không hi vọng sẽ được đáp đền. Để cho nhiều hơn, con người cần phải cố gắng phấn đấu rèn luyện và hoàn thiện mình, làm cho mình giàu có cả về vật chất lẫn tinh thần để có thể yêu thương nhiều hơn cuộc đời này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét