Tu chính là trở về với con người thật của mình. Muốn thực hành tâm linh đúng đắn phải chối bỏ mọi khái niệm về sở hữu.
Có rất nhiều người, cho đến khi cận kề với cái chết và mọi thứ chung quanh họ bỗng dưng sụp đổ, thì mới nhận ra rằng đó là những thứ không liên quan gì đến bản chất chân thật của họ. Khi bạn đang cận kề cái chết thì toàn bộ những khái niệm về sở hữu sẽ lộ rõ ra sự hoàn toàn vô nghĩa của nó.
Giải thoát là chối bỏ mọi khái niệm về sở hữu. Đó là cách để trở về với bản thân thật của mình, không bị lệ thuộc vào những thứ vật chất hay tư tưởng. Những người thực hành tâm linh đúng đắn phải nhận ra rằng sở hữu chỉ là một ảo tưởng, không có ý nghĩa gì khi ta phải đối mặt với cái chết.
Khi ta đang ở trên bờ vực của sự sống và cái chết, ta mới thấy rõ rằng những gì ta đã gắn bó với mình suốt đời chỉ là những thứ hư vô, không liên quan gì đến bản chất của ta. Ta đã lãng phí thời gian để theo đuổi những thứ không có thật, để tạo ra một cái “Tôi” giả tạo, một cái “Tôi” riêng biệt và xa lánh với cuộc sống. Trong khi đó, bản chất của ta, cũng chính là sự hiện hữu của ta, luôn ẩn hiện trong ta. Bản chất ấy không bị hủy hoại bởi thời gian hay sự biến đổi, nhưng lại bị che khuất bởi những suy nghĩ và khái niệm sai lầm.
“Những kẻ nhẹ nhàng ở trong tâm hồn mới thực là những người may mắn vì họ sẽ sở hữu tất cả cõi trời”, bậc thánh đã nói như vậy. Nhưng “nhẹ nhàng ở trong tâm hồn” có nghĩa là gì? Nghĩa là không để cho mình bị trói buộc, không tự nhận mình là chủ nhân của bất cứ thứ gì, không tự tạo ra một cái “Tôi” giả dối và cô lập.
Còn giải thoát là gì?
Đó chính là sự tự do, sự an lạc, sự sống động của Hiện Hữu, khi ta từ bỏ hết những suy nghĩ và khái niệm sai lầm của mình và trở nên “nhẹ nhàng ở trong tâm hồn”.
Trong giờ phút lâm chung của mình, người ta mới nhận ra rằng họ đã hoang phí cả đời để chạy theo một cái gì không thực, những thứ chỉ để làm tăng thêm cảm nhận của họ về nhân cách, về cái “Tôi” giả dối của mình. Trong khi bản chất chân thật của họ, cũng chính là sự hiện hữu của họ, đã luôn có sẵn ở trong họ. Bản chất bất hoại ấy luôn bị che mờ bởi thói quen tự đồng nhất họ với mọi thứ, mà rốt cuộc chính là tự đồng nhất mình với những ý tưởng, suy tư ở trong đầu họ.
Đây chính là lý do tại sao ngày xưa ở phương Đông lẫn phương Tây, người muốn thực hành tâm linh đúng đắn phải chối bỏ mọi khái niệm về sở hữu. Họ sống một cuộc sống đơn giản và thanh tịnh, không còn dính líu đến bất cứ tài sản nào cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét