Một người đang chèo thuyền qua sông, từ xa thấy một chiếc thuyền khác đang lao thẳng về phía mình. Anh ta lập tức hét lớn báo hiệu cho người trên thuyền kia tránh đường, nhưng không nhận được hồi đáp. Tức giận vì cho rằng người kia không để ý đến mình, anh bắt đầu mắng chửi thậm tệ. Khi đến gần, anh mới nhận ra chiếc thuyền kia trống không, không có ai trên đó. Lúc này, cơn giận dữ của anh bỗng dưng tan biến, và anh bật cười với chính mình.
Câu chuyện này phản ánh cách cảm xúc của con người khởi lên tùy theo tình huống mà chúng ta đối mặt. Nếu từ đầu anh ta biết chiếc thuyền kia không có người, thì anh sẽ không nổi giận. Tuy nhiên, nếu có người trên thuyền, phản ứng của anh sẽ khác. Người trên thuyền là ai? Nếu đó là người thân quen, anh có thể phản ứng một cách ôn hòa. Nếu là người lạ, anh có thể có phản ứng khác. Nếu là người khác giới, cảm xúc của anh có thể thay đổi, và thậm chí cả ngoại hình hay tình trạng hôn nhân của người đó cũng có thể ảnh hưởng đến phản ứng của anh. Điều này cho thấy rằng cơn giận không bắt nguồn từ hành động cụ thể, mà từ cách chúng ta đánh giá và nhìn nhận về tình huống cũng như người tham gia trong tình huống đó.
Như vậy, giận dữ thực ra là cảm xúc tự sinh ra từ chính tâm chúng ta. Nếu ta có thể nhìn sự việc với một tầm nhìn rộng hơn, kiềm chế bớt cái tôi, và không đặt bản thân làm trung tâm, thì ta sẽ tránh được nhiều cơn giận không đáng có.
Tóm lại, bản thân sự việc xảy ra vốn không mang ý nghĩa gì cố định, mà cái làm cho nó trở nên quan trọng hay tiêu cực nằm ở cách chúng ta nhìn nhận, đánh giá nó. Người có trí tuệ là người có thể quản lý và kiểm soát cảm xúc của mình trong mọi tình huống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét