Cuộc đời không ai tránh khỏi những tổn thương. Nhưng điều quan trọng hơn cả, không phải là ai làm ta đau, mà là ta chọn cách vượt qua nỗi đau ấy như thế nào.
Một buổi sáng, hai người bạn cùng đi qua vùng sa mạc vắng vẻ. Trên đường đi, họ nảy sinh một cuộc tranh luận khá gay gắt. Trong lúc nóng giận, một người đã vô tình tát vào mặt bạn mình. Người kia lặng im, không nói một lời, chỉ cúi xuống viết trên cát:
“Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi.”
Họ tiếp tục lên đường. Khi đến bên một con sông, người vừa bị tát không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mắn được bạn cứu. Khi hoàn hồn, anh nhặt một hòn đá và khắc lên đó dòng chữ:
“Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã cứu sống tôi.”
Người kia ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao khi tôi làm anh đau, anh lại viết lên cát, còn khi tôi cứu anh, anh lại khắc lên đá?
Người bạn mỉm cười đáp:
– Khi ai đó làm ta tổn thương, hãy viết điều đó lên cát, để gió của thời gian và lòng bao dung có thể cuốn nó đi.
Còn khi ai đó giúp ta, hãy khắc sâu điều ấy lên đá, để chẳng ngọn gió nào có thể xóa nhòa lòng biết ơn ấy.
Câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng một bài học lớn: hãy học cách viết những nỗi đau, oán hận lên cát, và khắc ghi ân nghĩa, tình thương lên đá.
Trong cuộc sống, không ai hoàn hảo, ai cũng có lúc khiến người khác tổn thương – dù là vô tình hay cố ý. Nếu ta chỉ giữ mãi hận thù trong lòng, chính ta là người giam mình trong ngục tù của oán giận. Ngược lại, khi biết tha thứ, ta được tự do. Khi biết biết ơn, lòng ta trở nên đầy ắp yêu thương.
Đó là tinh thần của sự bao dung và tỉnh thức – biết nhìn người, nhìn đời bằng tâm an, không để những vết thương làm khép lại trái tim mình.
Hãy tưởng tượng một thế giới nơi mỗi người đều biết tha thứ, đều biết trân trọng ân nghĩa – đó sẽ là thế giới tràn đầy sự nhân hậu, tử tế và an vui.
Và hành trình ấy bắt đầu từ mỗi chúng ta – từ hôm nay, hãy tập viết hận thù lên cát, và khắc ân nghĩa lên đá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét